• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm thứ tám (17) – Thần ca ca đừng chọc vào đó, quá mạnh, không chịu nổi…


Từ nhỏ Hoa Tỷ Thần tập võ đương nhiên tai thính mắt tinh, đương nhiên đã nghe thấy tiếng người trò chuyện với nhau ở rất xa từ lâu rồi, thậm chí ngay cả nội dung nói chuyện cũng nghe rõ: “Đừng sợ… Chẳng qua là mấy thái phi nương nương dẫn cung nữ thái giám đến Ngự hoa viên ngắm hoa thôi, mấy chỗ hoa tươi ở Ngự hoa viên nở rộ ra mấy bông đẹp nhất to nhất vẫn còn cách núi giả bên này một đoạn nữa… Hơn nữa, bây giờ chúng ta từ chỗ này đi ra ngoài, có thể sẽ đụng phải một hàng người thưởng hoa trùng điệp đấy…”


Huyệt mềm nhỏ ở chân tâm cô gái thay nhau dâng lên cao trào, thịt mềm tường hoa chật hẹp cũng co rút lại nhanh chóng phun nước, hoa tâm này dính chặt đầy nước đúng lúc tưới lên nấm đầu nóng rực của hắn, ngay cả mắt nhỏ ở linh khẩu cũng bị nóng đến sảng khoái.


[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]


Còn có vì bị kinh sợ, huyệt này rậm rạp đè nén thịt huyệt dâm đãng bao bọc quấn chặt hơn nữa, lần này khoái cảm sung sướng tuyệt vời khiến thắt lưng hắn mơ hồ dâng lên sảng khoái tê dại khó nhịn, nếu không phải vừa nãy mới bắn ra một lần, bây giờ suýt nữa đã làm hắn không kiềm nén bắn ra lần nữa…


Người đàn ông khàn giọng, trong tiếng thở lộ ra mấy phần kiềm nén, nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng đầm đìa: “Cho dù hai người chúng ta một trước một sau đi ra ngoài, cũng khó tránh lòng người sinh nghi ngờ… Hơn nữa, hơn nữa hoa nhỏ trong chân tâm Tiểu Mặc Nhi bây giờ còn đang run rẩy dữ dội quấn chặt như vậy, kẹp nơi quan trọng của Thần ca ca chặt như vậy ấm như vậy, cho dù Thần ca ca có muốn rút gậy lớn ra, nhưng cũng không dễ dàng như vậy đâu… Không bằng chúng ta ẩn nấp vào nơi núi giả xa hơn nữa, tránh cho người ta không nhìn thấy là được rồi…”


Khi nói chuyện Hoa Tỷ Thần giang hai cánh tay bế cô gái yếu ớt mềm nhũn trong ngực mình lên, nơi thân dưới hai người vẫn kết hợp chặt chẽ với nhau, bàn tay người đàn ông ôm lấy vòng eo non mềm mảnh mai chưa đầy một vòng tay của cô gái, đi vào sâu trong núi giả rẽ trái rẽ phải một lúc.


Thư Khuynh Mặc đột nhiên bị bế lên chỉ cảm thấy trong lúc giật mình thân thể mất trọng tâm, nàng sợ đến mức suýt nữa kêu lên thất thanh, may mà nàng vội vàng vươn tay bịt chặt miệng, nhưng lại sợ ngã xuống đành phải vội vàng một tay vòng qua ôm chặt cổ Hoa Tỷ Thần, ngay cả hai chân cũng quấn lên vòng eo gầy rắn chắc của người đàn ông.


Có thể vì Hoa Tỷ Thần người cao chân dài, dưới chân sải bước, thứ thô dài chôn sâu trong khe hoa chân tâm cô gái cũng theo biên độ cất bước của người đàn ông mà di chuyển, mấy bước đi này khiến cây gậy lớn cứng rắn nóng bỏng liên tục va đụng trong hoa non nhỏ mênh mông ý xuân của nàng, từng chút từng chút nhẹ nhàng ma sát nếp nhăn thịt mềm trên vách hoa co rút đầy nước kia.


Nhất là khi Hoa Tỷ Thần cố tình bước chậm lại, thứ to lớn trong chân tâm hơi chọc vào rút ra giống như không để ý chút nào nhẹ nhàng chậm rãi, mặc dù không vào quá sâu, nhưng giống như có một chiếc lông chim đang nhẹ nhàng gãi lên nơi nào đó của thịt non vách hoa đầy nước…


Việc cắm thờ ơ này giống như gãi ngứa lại còn gãi không đúng chỗ, trực tiếp tấn công đến thịt hoa non mềm khó nhịn đáng thương không ngừng mấp máy, thân thể mềm mại cũng không ngừng run rẩy theo lửa nóng xúc động, không kiềm được lộ ra vòng eo muốn thứ to lớn này đi vào sâu hơn một chút mạnh hơn một chút…


Nơi cửa hoa kính ẩm ướt bị căng đến mở rộng còn có nhựa hoa ngọt ngấy chậm rãi đổ xuống, “phụt phụt” dính lên bắp đùi hai người đều lộ ra trơn trượt, thậm chí trên mặt đất còn tí tách nhỏ xuống một chút nước hoa…


Cô gái tâm hồn mê loạn chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, xương mềm gân xốp, toàn thân co rút giống như bùn lấy mềm nhũn cạnh bãi sông, toàn thân chỉ có thể giống như không xương gục vào trong lồng ngực rắn chắc của Hoa Tỷ Thần, bàn tay nhỏ bé trắng ngọc như búp măng non nắm chặt bả vai dày rộng của người đàn ông, cúi đầu nghẹn ngào.


Còn phải cố gắng kiềm nén nhiệt tình rung động trong thân thể, đôi con ngươi đầy nước mông lung mờ mịt hơi mở ra, nàng bịt chặt miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “A… Thần ca ca, ngươi đừng đi nhanh như vậy… A, chúng ta phải trốn đi đâu đây? Bốn phía núi giả đều có gió lùa, chỗ nào cũng là khe hở đường nứt, hoàn toàn không có chỗ nào bí mật để trốn cả… Ngươi trêu chọc người ta như vậy, gậy lớn chọc cắm trong chân tâm người ta, ta luôn muốn rên rỉ thành tiếng… Đừng…”


Lúc này Thư Khuynh Mặc cảm thấy tận sâu trong chân tâm dưới bụng kia thật sự trống rống ngày càng tê ngứa, rất khao khát thứ to lớn nóng bỏng kia hung hăng chọc vào một cái, cô gái lanh lợi thông minh cầu xin: “Ngươi đừng đi nữa… Thật khó chịu, hay là ngươi cũng đừng chọc nữa, nếu không thì chọc sâu thêm một chút đi… Đừng… Không biết tại sao trong chân tâm thật ngứa, Thần ca ca, ngươi cắm cây gậy sưng to này vào sâu thêm một chút đi, nhanh lên nhanh lên…”


Hoa Tỷ Thần vốn định đi vòng qua bên kia núi giả để trốn tránh mọi người, nhưng vừa mới đi được một nửa đã nghe thấy cô gái trong lòng ngọt ngào đòi hỏi như vậy, hắn ngước mắt nhìn lúc này vừa vặn đi đến giữa khe hở chỗ rẽ mấy tảng đá thật lớn đan xen với nhau.


[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]


Nơi này đường mòn uốn lượn được trời ưu ái cũng tính là kín đáo, không quá rộng không quá chật vừa vặn có thể chứa được hơn một người, Hoa Tỷ Thần ngừng bước không đi về phía trước nữa: “Tiểu Mặc Nhi không muốn Thần ca ca đi nữa, vậy chúng ta trốn ở đây là được… Vừa nãy bé ngoan nói gì? Trong chân tâm Tiểu Mặc Nhi hơi ngứa, muốn gậy lớn của Thần ca ca chọc vào để đỡ ngứa sao? Được được được, nghe lời nàng, nhanh một chút, ở đây cho nàng là được… Tiểu Mặc Nhi muốn gậy to của ca ca chọc vào sâu một chút sao? Muốn sâu thế nào mới thích hợp? Như vậy có được không?”


Nói xong bàn tay người đàn ông trượt xuống đỡ hai cánh mông trắng vểnh cao của cô gái, eo rắn chắc đẩy về phía trước, gậy to đỏ tìm sưng cứng căng đau bỗng chốc chọc vào vô cùng sâu, trong nháy mắt đã nhét toàn bộ thứ to lớn thô dài vào bên trong.


Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy thịt mềm tường hoa trong huyệt nhỏ đầy nước nũng nịu này mút thứ dưới háng hắn vô cùng sảng khoái, rõ ràng hoa kính nhỏ vừa chật lại vừa nhỏ, nhưng trong đó cảm giác thịt huyệt ngập nước non mềm lại vô cùng mềm mại trơn nhẵn.


Bây giờ huyệt nhỏ chật hẹp này đang dán chặt quấn chặt lấy vật cứng quan trọng của hắn không một khe hở, hắn lại nhẹ nhàng thẳng lưng đụng vào bên trong, vào sâu tận thịt non tường hoa chật chội mấp máy đầy nước xuân này, vô cùng khéo léo bị tầng tầng lớp lớp tách ra, thứ to lớn vào bên trong càng ngày càng sâu, lại càng ngày càng ấm áp trơn mềm quấn vô cùng chặt chẽ.


Hắn thở ra một hơi thật sâu, thẳng lưng lại cắm mạnh vào, chọc thứ to lớn gân xanh gồ lên vào được hơn nửa, trực tiếp chọc vào thịt mềm tinh xảo ở tận sâu trong hoa kính, hoa tâm non mềm này giống như hé ra miệng nhỏ liều mạng mút vào, không khỏi khiến hắn toàn thân dâng lên sảng khoái tê dại khó nói thành lời…


Thứ to lớn đột nhiên rút ra rồi lại liều mạng cắm vào, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần nấm đầu góc cạnh cứng rắn cũng từng chút từng chút vừa nhanh vừa độc chọc vào, cuối cùng lại chọc vào miệng tử cung ở sâu trong hoa tâm, mắt nhỏ nghiền ép cọ xát với biên độ nhỏ.


“A… Sâu quá… Có chút, có chút quá sâu rồi… A, quá mức… A… Không ngứa, không ngứa… Người ta không chịu nổi… Sắp bị đâm ngã rồi… Đừng… Sâu như vậy thì… Quá mức rồi… Đừng… Thần ca ca đừng chọc chỗ đó, quá mạnh, không chịu nổi…” Thư Khuynh Mặc nhẹ giọng nỉ non, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình bị va đập đến mức dựng đứng, nếu không phải sau lưng có vách đá lởm chởm cứng rắn đỡ lại, sợ rằng nàng sẽ bị đâm đến ngã xuống.


Mà khoái cảm ê ẩm tê dại tận sâu trong thân thể truyền đến kia giống như cuồn cuộn ngất trời, lớp sóng sau xô sóng trước lực tấn công quả thật khiến nàng không có sức để chịu đựng, mặc dù chính nàng nói muốn Hoa Tỷ Thần chọc cây gậy lớn vào sâu hơn một chút, nhưng lúc này nàng đạt được ước mong lại thật sự không có cách nào thích ứng được…


Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp dần dần nổi lên những ánh sáng lấp lánh như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm, cô gái ý loạn tình mê đang định khóc nói thêm gì đó, lại nghe thấy bước chân của những người xem hoa càng lúc càng gần, cũng có rất nhiều tiếng bàn tán cành hoa nào nở to nhất đẹp nhất, dường như chỉ cách vách đá sau lưng nàng có mấy chục bước chân…





Đêm thứ tám (18) – Kết thúc


Hoa Tỉ Thần cũng không ngờ hắn nhất thời kêu thái giám tâm phúc lấy cớ hẹn quý nhân ra ngắm hoa, ai ngờ miệng thiêng, đúng là có người tới ngắm hoa thật…


Hơn nữa hiện tại men tình đang dâng, ôm tiểu cô nương đứng trên con đường mòn thấp thoáng sau núi đá cao lớn. Có ai có thể ngờ được cách đó một tầng núi là một bức tranh trăm hoa đua nở. Lúc này, đám cung phi, người hầu cũng cách núi đá một khoảng.


Với nhĩ lực của hắn, đừng nói có thể nghe được tiếng đám nữ nhân này khen nhau giả tạo hay đấu đá với nhau từ khoảng cách mấy trượng, thậm chí ngay cả tiếng quần áo cọ xát hay ngọc bội leng keng lúc đám người họ đi đường cũng nghe rõ ràng…


[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]


Nhưng chính vì nghe rõ ràng như vậy lại khiến Nhiếp Chính Vương đại nhân tim đập càng nhanh, lửa dục cũng bốc càng cao. Giờ đang giữa ban ngày ban mặt, hắn cùng cô nương hắn thương quần áo xộc xệch nép trong góc làm chuyện hoan ái dâm đãng, nghĩ thôi đã thấy tinh thần kích động, nhiệt huyết sôi trào…


Hơn nữa tiếng người mơ hồ ầm ĩ bên tai, làm lòng hắn sinh ra cảm giác kích thích bí ẩn khi mây mưa trước mắt bao người. Nhất là khi nhìn thiếu nữ trong lòng sợ hãi không thôi, che cái miệng nhỏ lại, vẻ mặt hoa dung thất sắc, hai mắt đẫm lệ long lanh.


Đóa hoa nhỏ nhắn phấn nộn dưới thân vì khẩn trương lẫn hoảng sợ mà co rút mãnh liệt, thịt hoa nhiều nước mềm như bông, ấm áp vô cùng bọc lại, mềm mại nhẹ nhàng nhưng hút cực kỳ chặt, kẹp vật kia của hắn vừa đau vừa sướng…


Hoa Tỉ Thần cố nén cảm giác muốn bắn, thở mạnh mấy lần, lúc này từ tốn dùng khẩu hình nói với tiểu cô nương: “Đúng là có người tới thật, còn cách chúng ta gần như thế… Chúng ta nhỏ giọng chút nhé, bé ngoan, đừng kêu ra tiếng đó…”


Đồng thời thân dưới đâm mạnh, vật to lớn sưng phồng chọc vào càng thêm hung hãn, thậm chí thừa dịp miệng hoa tâm còn chưa khép lại hoàn toàn, đâm mạnh một cái về phía trước, đưa toàn bộ đầu nấm tròn trịa vào trong cổ tử cung bé nhỏ.


Cảm giác tiếp xúc chặt chẽ thân mật như vậy khiến nam nhân đẩy đưa liên tục, vách tường bên trong cung khẩu non mềm vô cùng, chưa từng bị tra tấn như thế bao giờ, run rẩy co rút kiều cắn chặt lấy quy đầu cứng rắn.


Đầu nấm to mượt mà khó khăn chọc ở cung khẩu, vách tường mềm mại trong cung khẩu bóp lấy vật kia, nhưng đọ không lại khi vật to cứng ấy chọc đẩy. Quy đầu mượt mà còn cắm lúc sâu lúc nông vào vách tử cung vách, thậm chí còn nghiền thật mạnh lên vách thịt mềm bên trong.


Đầu tròn nóng rực cứng rắn chọc lung tung ở tận cùng bên trong, mỗi một tấc vuông nơi bé nhỏ ấy càng thêm mẫn cảm tê dại. Cổ tử cung bị căng đến phồng đau nhức, bị kích thích như vậy, vô thức trào ra một luồng xuân thủy, mênh mông như nước trào đê vỡ…


Thư Khuynh Mặc khó có thể nén nổi khoái cảm sóng tình mãnh liệt dưới thân. Nàng cảm thấy bên trong chân tâm, mỗi một tấc thịt mềm, mỗi một phân nếp uốn, đều bị cây gậy khổng lồ cứng rắn nóng bỏng kia cọ xát.


Chân tâm mềm mại bị chọc đến nỗi vừa đau lại tê, nhưng cảm giác sung sướng mất hồn mất vía không thể nào giảm mất, hiềm nỗi sau núi là nơi mọi người ngắm hoa, nàng không dám kêu to.


Nàng chỉ có thể vội vàng dùng tay che lại miệng mình, thậm chí còn cắn ngón tay mình để phòng rên rỉ ra tiếng, thế nhưng vẫn có tiếng nức nở nho nhỏ phát ra: “Ư… a a… Đừng mà…”


Mật thủy nóng bỏng phun trào từ sâu trong hoa tâm không ngừng, tưới lên đầu vật to lớn của hắn. Hoa Tỉ Thần sắp giữ không nổi nữa, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì bên vành tai ửng hồng của thiếu nữ: “Bé ngoan… tiểu nộn huyệt của nàng lại phun nước rồi, ngứa ngáy lắm đúng hay không… Để Thần ca ca giúp nàng đỡ ngứa nhé, cắm sâu, mạnh thêm một chút, sẽ không ngứa nữa!”


Nam nhân gắng sức nâng eo, đưa đẩy cây gậy cường tráng như nỏ mạnh hết đà kia càng sâu càng nhanh. Hắn hưởng thụ khoái cảm dương vật dưới thân bị bó chặt đến mất hồn, đâm ra thọc vào rồi đâm thẳng tắp về phía kia cung khẩu mịn nhẵn, lại kéo mạnh ra bên ngoài, không kiêng nể gì va chạm trong tiểu nộn hoa ấm áp chật hẹp. Có thể nói vật to lớn ấy tung hoành ngang, dọc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.


Vật khổng lồ hùng vĩ dữ tợn ra vào hung ác quá mức, ngay cả miệng chân tâm múp múp của thiếu cũng bị căng gần trong suốt, hoa đế ẩn trong cánh hoa gian cũng bị chọc cho đỏ bừng sưng to.


Mị thịt đỏ tươi bên trong huyệt khẩu đáng thương bị kéo ra bên ngoài theo, hoa thủy trong suốt dính nhớp cũng phát ra tiếng óc ách theo nhịp ra vào, thậm chí còn cọ xát ra rất nhiều bong bóng tuyết trắng…


[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]


Ánh mắt Thư Khuynh Mặc rã rời, thần chí không còn rõ ràng, chỉ có thể nhớ rằng không thể nói chuyện, không thể kêu to…


Hai chân thon dài của nàng căng thẳng tắp, cẳng chân mềm nhũn sắp kẹp không nổi vòng eo rắn chắc của nam nhân: “Ư… thứ khổng lồ kia không thể đâm sâu, đâm mạnh hơn nữa!”


Nàng cảm thấy chân tâm sắp bị đâm hỏng rồi, không chỉ như vậy, còn có bụng nàng nữa. Ôi… bụng nàng sắp bị cây gậy khổng lồ kia chọc thủng rồi, chết mất, nàng thật sự chịu không nổi, cứu mạng…


Không chỉ có cây gậy lớn kia chọc vừa sâu vừa mạnh, ngay cả kia đầu nấm thô to rắn chắc cũng gây sự, đâm thọc vào cổ tử cung mẫn cảm. Rất nhiều lần nó chọc mạnh tới nỗi tạo thành vết trên cái bụng trắng muốt bằng phẳng của nàng.


Hơn nữa mỗi một lần va chạm đều khiến nàng cảm thấy cả người sắp tan thành từng mảnh, Thư Khuynh Mặc cảm giác cả người mình vừa nhẹ nhàng thoải mái lại tựa đau đớn, bước thấp bước cao dẫm lên đám mây bềnh bồng…


Chỉ ngắn ngủn nửa canh giờ, tiểu cô nương đã cao trào vài lần, thân thể mềm mại của nàng bủn rủn vô lực tới tột cùng, thậm chí còn khẽ run rẩy.


Ẩn nhẫn quá mức khiến tiểu cô nương vô cùng khó chịu, suýt cắn nát ngón tay. Cả người nàng đổ mồ hôi, bất chấp gì mà có người ngắm hoa sau núi hay là đứng đó hàn huyên, cách xiêm y cắn mạnh lên đầu vai nam nhân, còn oán hận, ngập ngừng nhỏ giọng mắng vài câu: “A… bụng bị đâm hỏng mất rồi… Người xấu…”


Lúc này, người xấu cảm thấy đầu vai đau đau, mà cảm giác sung sướng dưới thân đã đạt tới đỉnh. Hắn gắng gượng đâm thêm mấy chục lần rồi mới không kìm nổi bản thân nữa, một luồng dịch trắng nồng đã bắn ra từ lỗ quy đầu.


Luồng tinh dịch nóng bỏng khổng lồ ấy bắn thẳng vào sâu trong hoa kính, nóng bỏng khiên thân hình thiếu nữ co lại, run run. Trước mắt nàng lóe lên một luồng sáng trắng, sau đó bất tỉnh nhân sự…


Ầy, cái tên Hoa Tỉ Thần này đúng là càng ngày càng xấu bụng. Lần này trong mơ nàng trở thành một Trạng Nguyên nữ phò mã, vốn có thể đại triển thân thủ trên triều đình, ai ngờ lại gặp gỡ tên Nhiếp Chính Vương dâm dê này!


Hừ, đồ sắc lang xấu xa, dám lừa nàng cái gì mà mệnh căn bị nàng hắt nước trà làm bỏng sưng lên, phải dùng cái phương pháp quái quỷ kia giúp hắn tiêu sưng. Trong mộng nàng còn ngốc nghếch tin hắn, bị dắt mũi xoay vòng vòng, đúng là quá đơn thuần quá đáng thương…


Hơn nữa tên người xấu oan gia này không chỉ lừa nàng rằng phải cắm cây gậy to kia vào chân tâm mới có thể giải sưng, còn nói thứ này bị phỏng sẽ thay đổi thất thường. Đùa gì chứ, trước nay chưa bao giờ nghe bị phỏng sẽ tái phát, coi nàng như tiểu tiên nữ đơn thuần vô hại lừa gạt cho qua!


Sau đó… sau đó còn dám bảo nàng dùng miệng giúp… giúp hắn ngậm. Đồ xấu xa này đúng là ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú. Cuối cùng… cuối cùng… rõ ràng nghe thấy có người tới, hắn còn cố ý làm nàng sợ hãi, trêu nàng khóc rất nhiều…


[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]


Nhưng nàng trong mộng đúng là không biết cố gắng, không những bị lừa xoay vòng vòng, lại còn không cẩn thận trao cả con tim ra ngoài, suốt ngày kêu Thần ca ca, aizz, mất mặt quá!


Tên khốn Hoa Tỉ Thần này, đại sắc lang! Không biết xấu hổ, hạ lưu, vô sỉ, xấu xa!


Thư Khuynh Mặc oán hận dùng chiếc đũa đảo cơm nếp bên trong bát sứ men xanh nhỏ, kết quả mới vừa chọc mấy cái đã nghe thấy tiếng ho nhẹ từ phụ thân đại nhân đoan chính nghiêm túc ngồi bên cạnh: “Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện. Khuynh Mặc, tập trung ăn cơm đi.”


Thư Khuynh Mặc sợ tới mức suýt thì ném đũa đi, ngước đôi mắt nho nhỏ lén nhìn mẹ đang ngồi nghiêm chỉnh gắp đồ ăn cho cha, vội vội vàng vàng sắp xếp lại chỗ bát đũa suýt bị nàng làm đổ, cầm đũa gắp thức ăn, sau đó hết sức tập trung ngồi ăn cơm.


Đáng chết, chẳng lẽ bị tên sắc lang kia làm đảo điên tâm hồn!


Không ngờ nàng lại quên hôm nay là cuối tháng, về nhà ăn cơm với cha mẹ lại dám thất thần trên bàn cơm. Nàng cũng không dám miên man suy nghĩ nữa, phải tập trung ăn cơm, chứ không lại bị phê bình.


Aizz, lại nói tiếp ai chẳng từng là tiểu tiên nữ. Nàng vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm trước nằm mơ mơ thấy mình là tiểu tiên nữ trên trời hàng thật giá thật, hơn nữa tên người xấu kia còn là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương, hừ!


Tôn Ngộ Không chính là người mà từ nhỏ đến lớn nàng đều muốn gả. Hắn lòng son dạ sắt lại pháp thuật cao cường, nàng luôn mơ được sinh khỉ con cho đại thánh gia, sinh đầy một Hoa Quả Sơn cũng không thành vấn đề…


Nhưng mà trong mộng tên xấu xa Hoa Tỉ Thần kia lại to gan dám bóp méo hình tượng lão công của nàng, bôi đen lão công thời thơ ấu của nàng thành tên háo sắc. Giờ nàng không thể nhìn thẳng vào cây Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không nữa rồi! Đúng là đen đen đen, đen không chịu được!


Tuy rằng khuôn mặt tuấn tú của thằng nhãi này dán lông khỉ vàng lên hình như càng đẹp trai hơn, nhưng… nhưng, con người nàng không phải kiểu tục tằng nông cạn chỉ nhìn mặt… Nhưng mà, Tôn Ngộ Không phiên bản Hoa Tỉ Thần hình như còn đẹp trai hơn bất kì kẻ nào đóng!


Bữa cơm này Thư Khuynh Mặc mải suy nghĩ miên man nhớ về tên đại sắc lang nào đó chạy tới chạy lui trong mộng, tuy vẫn cố giữ được lễ nghi lúc ăn cơm từ nhỏ đến lớn, nhưng thực sự thì ăn mà tâm thần hoảng hốt, ăn không biết mùi vị gì…


Sau khi ăn xong lại đến thư phòng pha trà phẩm trà với phụ thân đại nhân, vốn nàng muốn hết sức chăm chú nghe cha ân cần dạy bảo, nhưng không hiểu vì sao đầu óc lại cứ miên man nhớ về tên đại lưu manh trong mộng…


Tiểu cô nương mơ hồ gật đầu theo tiết tấu cha nàng nói chuyện, sau đó nghe được phụ thân đại nhân dứt khoát kết thúc đối thoại: “Được rồi, nếu đồng ý thì tốt. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, đúng là tới lúc suy xét việc chung thân đại sự rồi. Tối ngày kia con đi gặp vị thế giao tôn tử kia của cha đi. Người trẻ tuổi biết nhau cũng tốt, dù không thành cũng không sao…”


[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]


Ồ, phụ thân vừa nói gì cơ?


Nàng gật đầu đồng ý? Chung thân đại sự? Thế giao tôn tử?


Người lanh lợi thông tuệ như nàng, tất nhiên là nghe ra ý ở ngoài lời, kiểu này chẳng lẽ là muốn nàng đi xem mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK