• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm thứ ba (15) Rung động, thế giới tự do, thiên thần có cánh muốn làm người bình thường


Bình thường xuân dược sẽ có cách giải rất nhanh và hiệu quả, đó chính là vật dưới khố vừa to vừa nóng của Hoa Tỷ Thần chôn vùi vào hoa huyệt của Thư Khuynh Mặc.


Căn bản không giải quyết được, ngược lại còn khiến cho nó càng lớn


Tốc độ ra vào của cây côn thịt to và dài mạnh mẽ mà nhanh chóng, hoa huyệt co rút, mút chặt lấy cây côn thịt dường như muốn lấy đi mạng hắn, khiến hắn muốn dừng lại cũng không dừng lại được, sau hơn chục nhát nhẹ nhàng, hắn liền mạnh mẽ ra vào, thắt lưng đung đưa một cách kịch liệt, càng ngày càng tùy ý và lộng hành, giống như cuồng phong, mưa rào, hung mãnh tiến công, không thương tiếc mà va chạm, đâm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt. . .Đồng thời đôi môi mỏng của Hoa Tỷ Thần cũng hạ xuống định chạm vào đôi môi anh đào của Thư khuynh Mặc, nàng nghiêng đầu trốn tránh khiến nụ hôn của hắn rơi trên chiếc ổ phiếm hồng của nàng, Hoa Tỷ Thần cũng không tức giận, mút mát hết chỗ này lại đến chỗ khác, không bỏ qua một nơi nào trên cơ thể Thư Khuynh Mặc.


///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Bàn tay to lớn còn không ngừng vuốt ve bầu vú trắng như tuyết, cao ngất đang dựng đứng lên kia, hai bàn tay tùy ý bóp nó thành các hình thù khác nhau, bộ ngực no đủ dưới sự xoa nắn của bàn tay mà trở nên đỏ ửng, theo kẽ các ngón tay mà chảy ra, nhũ tiêm cũng lộ ra, cảm xúc mềm mại khiến cho hắn vô cùng hưng phấn, Hoa Tỷ Thần còn dùng hô hấp thô ráp của bản thân phả và hai đầu vú màu hồng phấn, biến nhũ tiêm thành một quả trái cây nhỏ màu đỏ, thỉnh thoảng ló ra qua kẽ tay hắn, hết lần này đến lần khác đâm ra rút vào khiến Thư Khuynh Mặc phải rên rỷ, âm thanh truyền vào tai người nam nhân, khiến cho dục vọng trong người hắn càng bị đốt nóng, lực đạo dưới tay không hề nhẹ, xoa nắn hai bầu vú khiến cho nó dựng đứng lên . . .”Ưm. . .Đau quá. . .Thư sinh thối tha. . .Đồ lưu manh! Đồ khốn nạn. . .Huynh làm cái gì vậy, huynh không thể sờ ngực ta, không thể hôn vào cô ta, buông ra, mau buông ra, đồ hèn hạ này. . .Huynh đường đường là một tân trạng nguyên, huynh là công tử của phủ Thừa tướng, sao lại hạ lưu cưỡng ép một nữ tử như vậy. . .Đồ khốn nạn, đồ lưu manh!” Thư Khuynh Mặc không chịu đựng được sự va chạm, cô thở dốc, mắng cũng không dứt khoát, hiện tại nàng không có biện pháp nào phản kháng lại, chỉ có thể dùng miệng mà mắng.


Nàng rõ ràng rất tức giận, tên thư sinh ngốc này đã đính hôn với nàng, vậy mà còn cùng một người nữ nhân xa lạ làm ra loại chuyện này, hạ lưu! Đồ không biết xấu hổ! Tên khốn kiếp này, Thư khuynh Mặc chỉ có thể thở hổn hển, trong lòng dâng lên một cỗ ghen tuông, đúng là không biết xấu hổ mà, tên chết tiệt này bình thường là một thư sinh mọt sách, vậy lại lưu luyến hoa thơm cỏ lạ, đúng là tên khốn. . .Nàng không biết âm thanh bản thân phát ra không giống như tiếng mắng chửi mà cực kỳ giống như đang làm nũng, giọng nói ngọt ngào, yểu điệu đến cực điểm, còn có tiếng thở gấp gáp, mơ hồ kéo dài triền miên!


Nàng cảm thấy lồng ngực nhói đau, hốc mắt cũng trở nên ướt át, nhịn xuống cơn đau đớn đang lan truyền toàn thân, nghĩ muốn dùng chân đá cho đồ lưu manh này một cước, nhưng lại đá vào khoảng không, nàng cố gắng giãy giụa muốn tránh thoát nụ hôn ướt át của Hoa Tỷ Thần, nhưng căn bản không thể tránh được, khi cổ nàng vừa động, đôi môi của hắn lại rơi trên phần da thịt khác của nàng, tiếp tục dùng hàm răng của mình để lưu lại ấn ký.


Còn nữa, bàn tay nóng như lửa của hắn lại ra sức xoa nắn bộ ngực của nàng, khiến cho ngực của nàng như to thêm, trướng đau, nhũ tiêm cũng đứng thẳng, đau nhức. . .Thứ Thư Khuynh Mặc ghét nhất chính là cây gậy thịt nóng bừng đang chọc vào giữa hai chân nàng, đặc biệt thô to cùng dài, lực đạo tấn công lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần bị đâm vào lại khiến toàn thân nàng run rẩy, mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, hiện tại Thư Khuynh Mặc cảm thấy bản thân sắp mềm ra như nước.


Từ nhỏ đến lớn, mồm mép của Hoa Tỷ Thần vô cùng tốt, hắn mở miệng trêu đùa: “Sao ta lại là kẻ ăn vạ chứ? Rõ ràng cô nương hạ xuân dược ta, hiện tại xuân dược còn chưa hết tác dụng, ta làm sao có thể nhẫn lại. . .Hơn nữa, tại hạ. . .Hiện tại lại vô cùng có cảm tình với cô nương. . . Nói về sự thô lỗ, thật sự không thể so sánh với những hành động hôm qua của nàng. . .Lá gan cũng lớn đấy, dám làm loạn, hiện tại tỉnh rồi liền giả dạng làm thiếu nữ ngoan hiền bắt đề ta. . .Đêm hôm qua cô nương đối xử với ta. . .Vậy mà sáng nay, khi vừa mở mắt lại. . .Muốn làm như không biết gì mà trở về sao?”


Hoa Tỷ Thần nhìn người dưới thân, đôi môi anh đào khẽ mở, thân thể uyển chuyển vặn vẹo, không nhịn được mà rên rỉ, tiếng kêu rên kiều mị khiến cho máu nóng phun trào, hắn nắm lấy chân dài, trắng như tuyết đang vắt lên hông, kéo nàng lại gần, khiến cho cây côn thịt nóng bỏng càng đi sâu vào cơ thể người nữ nhân. . .Thi thoảng nghe được giọng oán trách “Tên không biết xấu hổ” nho nhỏ mà nũng nịu của Thư Khuynh Mặc , trong lòng Hoa Tỷ Thần không hề giận dữ, mà đối với tiếng mắng chửi đó lại cảm thấy vô cùng thích thú và hưng phấn. . .Hắn ngẩng đầu, ngậm lấy cái miệng đang mở ra của nàng, cái tay mềm mại của Thư Khuynh Mặc phản kháng một cách yết ớt, Hoa Tỷ Thần không để ý, trực tiếp đưa lưỡi vào bên trong miệng nàng, liếm láp từng chiếc răng trắng, đầu lưỡi quấn chặt lấy đầu lưỡi của nàng, mút hết hương vị thơm tho.


“Ưm. . .” Thư khuynh Mặc đầy tức giận, dùng đầu lưỡi đầy cái lưỡi không biết xấu hổ mà điên cuồng xâm chiếm khoang miệng nàng, tuy nhiên nàng cũng không thể phản kháng, cái lưỡi khe bị hắn cắn mút, không bao lâu liền quăng mũ cởi giáp chịu thua, để cho hắn tự ý xâm chiếm, chiếc miệng nhỏ bé chỉ có thể há to đựng cái lưỡi dài của Hoa Tỷ Thần, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó khăn. . .Dưới sự quấn quýt ngọt ngào, vật dưới thân nam nhân càng hùng hổ, thô bạo, va chạm càng lúc càng sâu, hung hăng cực kỳ, dường như hoa huyệt của nàng sắp bị cây dương vật quá cỡ kia phá hư, không ngừng nghỉ mà cứ thế tấn công.


///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Một phần nào đó, hoa huyệt cũng cảm nhận được khoái cảm cực hoạt, dâm thủy không ngừng chảy ra, Hoa Tỷ Thần căn bản không thể khống chế được bản thân, hắn ra sức thúc mông, giống như một con ngựa hoang đang rong đuổi con mồi, cuồng dã mà xỏ xiên qua u cốc, hung hăng quấy phá, không chút thương tiếc mà khuấy đảo, mỗi lần va chạm lại khiến cho toàn thân Thư Khuynh Mặc trở nên vô lực, cho dù miệng có bị hắn chặn lại nhưng âm thanh nức nở vẫn phát ra: “Ưm. . .Đau. . .Rách mất. . .Ưm. .. Sẽ bị đâm rách. . .Đau quá. . .” Thư Khuynh Mặc cảm thấy vô cùng chán ghét cây gật thịt đang điên cuồng đâm chọc vào hoa huyệt nàng, nước mắt như trân châu chảy xuống, nàng cảm thấy bản thân vì sự va chạm của nam nhân mà sắp bay ra, cơ thể không ngừng bị thúc về phía trước rồi lại bị hắn nhấn sâu. . .Nàng chỉ cảm thấy bụng không ngừng phồng lên, có một loại cảm giác run sợ không thể nói thành lời đáp úp lại, hoa huyệt không ngừng co rudt, phun ra một cỗ dịch thủy, khoái cảm rất nhanh mạnh mẽ ập đến.


Trong đầu Thư Khuynh Mặc trống rỗng, nàng không thể không thừa nhận, ngoài cảm giác đau rát như bị xé toạc ra còn có một loại khoái cảm không nói lên lời ập đến khiến cơ thể run rẩy, Thực ra cây gậy thịt kia cũng không đến mức quá xấu xí, nó vô cùng mạnh mẽ và nóng bỏng, nếu không có hắn giữ bắp đùi thì thực sự cô đã đập đầu vào thành giường rồi chứ không hưởng thụ được tư vị sung sướng như vậy.


Tuy nhiên cho dù có như vậy, hiện tại khoái cảm như đang nhấn chìm nàng hết lần này đến lần khác, đau đớn cùng sung sưỡng đan xem, cảm xúc dâng trào như biển trời mênh mông khiến nàng mất đi lý trí, có một loại cảm giác mơ hồ, giống như bản thân mọc thêm đôi cánh bay lững lờ trên đám mây, tiếng va chạm thật mạnh, dâm thủy không ngừng văng ra xung quanh, trong căn phòng đều là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ. . .





Đêm thứ ba(16) Vì sao huynh muốn biết điểm yếu của ta


“Ưm. . .Nhanh lên. . .Ta thích. . .” Hoa Tỷ Thần cảm thấy hoa huyệt càng lúc càng sít chặt cùng nóng ấm, cảm nhận được thân thể mềm mại dưới thân đang co rút, cùng lúc đó, nộn thịt không chịu được kích thích mà bắn ra nước tiểu tưới lên cây côn thịt cứng rắn, hoa huyệt run rẩy, gắt gao siết chặt cây côn thịt to lớn mà nóng bỏng, cây gậy thịt hung hăng ra vào, không ngừng nghỉ một chút nào, dường như rất gấp gáp.


Nững nộn thịt bên trong giầy mà ấm, bao chặt lấy dục vọng cực đại của hắn không chút khe hở nào, một dòng chất lỏng trắng đục từ trong hoa huyệt chảy ra ào ạt, tỏa hương bốn phía, dồn dập khiến Hoa Tỷ Thần chạm đỉnh dục vọng một cách mãnh liệt, làm cho lưng hắn cũng cứng đờ, cực kỳ thoải mái và vui thích không nói thành lời, báo hiệu sắp lên đỉnh.


Vòng eo thon thả mảnh mai của Thư Khuynh Mặc bị hai tay Hoa Tỷ Thần bóp, các cơ bắp phía trên co bóp căng thẳng, làn da màu mật ong cũng lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, phần eo mạnh mẽ gấp gáp lên xuống, vật sưng tấy đâm vào càng lúc càng cuồng bạo theo độ ẩm ướt của xuân triều.


Mỗi một cú va chạm đều mạnh mẽ đi vào nghiền ép vào chỗ sâu nhất, cảm giác tê dại đến cực điểm nhanh chóng lan ra từng lỗ chân lông, liều mạng đâm mấy chục cái, lần cuối cùng mới đâm vào cái miệng nhỏ hẹp ở sâu trong hoa huyệt, nguyện ý thả lỏng thân thể kéo căng, lỗ nhỏ ở trên quy đầu to lớn phun ra dịch trắng đục sền sệt nóng bỏng, một lần đâm vào chỗ sâu nhất trong tử cung, loại khoái cảm vui sướng đầm đìa chưa từng thấy qua trong xương cốt khiến Hoa Tỷ Thần không nhịn được gầm nhẹ một tiếng: “Ưm…”


Hết đợt khoái cảm này đến đợt khoái cảm khác kéo đến, Hoa Tỷ Thần mồ hôi nhễ nhại, niềm vui sướng ngất ngây sau trận cá nước thân mật này khiến hắn vô cùng mãn nguyện, Hoa Tỷ Thần rất miễn cưỡng rút vật cứng rắn ra khỏi hoa huyệt ấm áp của giai nhân: “Thật ra ta nghĩ tác dụng của xuân dược mà cô nương… Có vẻ như không có cách nào thực sự triệt để…”


///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


“Phụt” một tiếng, đầu nấm ban đầu cắm chặt chẽ bên trong đến mức miệng hoa huyệt gần như trong suốt cuối cùng cũng được rút ra, Hoa Tỷ Thần liền liếc xuống nhìn thấy cánh hoa mềm mại run rẩy kia hơi sưng đỏ lên do vừa rồi bị ma sát quá mạnh mẽ, còn miệng hoa huyệt tinh xảo huyền bí thì đã bị rách, rất đáng thương… Bây giờ dưới đôi mắt thiêu đốt của hắn, miệng hoa hơi mở không khỏi mấp máy mấy cái, khẽ run một cái, tinh dịch trắng đục đặc sệt tuôn ra khỏi kẽ hở của đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp, Hoa Tỷ Thần cảm thấy rất đau lòng, vươn cánh tay dài ra để lấy chiếc khăn ướt chuẩn bị từ trước trong chậu đồng ở bên cạnh giường, định lau giúp Thư Thư sau đó bôi thuốc, kết quả cái khăn ướt mới vừa được lấy đến trong tay, liền cảm thấy vùng ngực hơi mát lạnh, sau đó cả người cứng đờ không nhúc nhích được nữa: “Cô nương làm như vậy là có ý gì? Tại sao phải điểm huyệt đạo của ta?”


Thư Khuynh Mặc thừa dịp lúc Hoa Tỷ Thần phân tâm, liền trực tiếp vươn tay điểm huyệt Thiên Trung của Hoa Tỷ Thần, việc này cũng làm nàng hao hết một nửa sức lực, nàng cũng mồ hôi nhễ nhại, cả người mềm nhũn thở hổn hển, dùng hết sức lực đẩy con mọt sách xấu xa nằm trên thân thể trần truồng của nàng sang một bên, thấy làn da như ngọc như tuyết ban đầu của mình bị bao phủ bởi những chấm nhỏ màu đỏ như hoa đào, nàng tức giận đưa tay ra xé toạc chiếc rèm lá trúc treo trên giường của Hoa Tỷ Thần và quấn nó lên người.


Nàng thử đưa chân xuống giường, cơ thể đau nhức và yếu ớt đến nỗi bàn chân gót sen vàng nho nhỏ của nàng vừa chạm vào bục để chân đã cảm thấy không có sức lực, suýt chút nữa thì loạng choạng ngã xuống, Hoa Tỷ Thần vội la lên: “Cẩn thận…”


Thư Khuynh Mặc luyện tập võ thuật từ nhỏ, cơ thể khỏe mạnh, mặc dù bây giờ cơ thế rất đau nhưng cũng không bị ngã xuống, tuy nhiên khi nghe thấy sự quan tâm của Hoa Tỷ Thần liền quay lại trừng mắt: “Không cần cái đồ Đăng Đồ Tử bại họa nhà ngươi quan tâm, ngươi khinh bạc ta bắt nạt ta, vô sỉ hạ lưu, lại còn hỏi tại sao ta điểm huyệt ngươi… Không biết xấu hổ, đồ lưu manh! Đồ, mọt sách xấu xa… Đồ lưu manh, y phục của ta đâu!”


Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Thư, nàng quấn cơ thể trong một tấm rèm trúc mỏng manh, quấn rất chặt, có thể nhìn rõ bộ ngực đẫy đà, vòng eo bé nhỏ và cái mông vểnh của nàng di chuyển lả lướt ở bên dưới lớp vải, còn cái trừng mắt của nàng cũng không có một chút tác dụng uy hiếp nào, bởi vì vành mắt nàng đỏ hồng, trên đôi mi dài dường như vẫn còn vấn vương những giọt nước mắt, nhìn rất giống hoa lê mùa xuân gặp mưa, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt, không khỏi khiến người ta nhớ đến đêm qua và màn yêu điên cuồng đầy lưu luyến vừa nãy, lòng Hoa Tỷ Thần bắt đầu nhộn nhạo, vật đang mềm và mệt mỏi dưới thân dưới lại bắt đầu sưng lên sung huyết và bắt đầu có dấu hiệu ngẩng đầu.


Hắn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, mặt mày bối rối, nói có chút lắp bắp: “Cô… y phục dạ hành của cô nương… ở thư phòng, nhưng bởi vì tối qua… quần áo đã… bị làm nhàu, có chỗ còn bị xé rách, hình như cũng bị… dính… bẩn một ít, chắc cô nương không mặc được nữa… Cho dù cô nương không chê rách không chê bẩn, thì bây giờ trời đã dần sáng, cô nương mặc y phục dạ hành cũng không thích hợp để xuất hiện ở ngoài đường…”


Thư Khuynh Mặc cũng nhìn cơ thể trần trụi của Hoa Tỷ Thần, thấy vật thô dài dưới đũng quần dường như lại muốn thức dậy, nàng vội vàng vươn tay kéo áo ngủ bằng gấm sắp rơi xuống chân giường qua đắp lên phần dưới của Hoa Tỷ Thần, ánh mắt hoảng hốt vô định, lỗ tai nóng bừng.


Nhìn sắc trời bên ngoài, nếu nàng không về nhà, có thể bị nha hoàn phát hiện tối qua không về nhà! Nàng cố chịu đựng sự khó chịu giữa hai chân, xoay người tìm cái tủ nơi Hoa Tỷ Thần cất quần áo của nàng, tiện tay lấy ra một cái khoác lên người nhưng lại thấy nó vừa rộng vừa dài, cánh tay như bơi trong tay áo, vạt áo quệt dài xuống đất, giống như diễn hí khúc… Thư Khuynh Mặc tìm quần áo nhưng không thấy cái nào hợp, nghĩ đến mình bị mất đi sự trong sạch lại càng cảm thấy bực bội, viền mắt lại đỏ lên, giọng nói thút thít: “Đồ đê tiện, không biết xấu hổ… Ngươi mau che lại thứ xấu xí đó… Hừ, công tử Thừa tướng cái gì chứ, trạng nguyên lang gì chứ, công tử khiêm tốn gì chứ, là đồ vô sỉ! Hạ Lưu thì có! Làm ta bị mất hết sự trong trắng của nữ tử, đồ hạ lưu, đê tiện!”


Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Khuynh Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rầu rĩ không vui như sắp khóc, trong lòng không chịu được, nhắc nhở: “Cô nương, dáng người của nàng không mặc vừa quần áo bây giờ của ta, bên tay trái tủ đầu tiên, có quần áo ta mặc lúc trẻ, mặc dù hơi cũ, nhưng ta nghĩ cô nương sẽ mặc hợp…”


Hắn không muốn mình có hình tượng hạ lưu vô sỉ trong lòng Thư Thư của hắn, càng không muốn Thư Thư giận, nàng giận nàng về nhà sẽ từ hôn với hắn, hắn muốn thổ lộ hết tấm lòng của mình cho Thư Thư biết… Khoan đã, hắn không phải là không thể!


///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Trong đầu vừa lóe ra ý hay, Hoa Tỷ Thần đắn đo mở miệng nói: “Cô nương, nàng đừng khóc, cũng đừng giận… Mặc dù đêm qua là do nàng hạ xuân dược ta, nhưng ta và nàng đã thực sự làm chuyện đó, tại hạ sẽ không bao giờ chối bỏ điều đó! Hoa Tỷ Thần ta làm chuyện tổn hại sự trong trắng của cô nương, không cần biết nguyên nhân, không cần hỏi xuất thân, như tại hạ vừa nói, Hoa Tỷ Thần ta sẽ phụ trách, sẽ lấy nàng, tam môi lục sính cưới hỏi đàng hoàng lấy nàng vào nhà, Hoa Tỷ Thần ta nguyện ý lấy nàng – tên trộm nhỏ vô danh trên xà nhà làm thê tử, nguyện ý vì nàng mà từ bỏ hôn sự với con gái của Tướng quân, từ bỏ Thư tiểu thư mà ta đã luôn ái mộ từ xưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK