• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm thứ sáu 15, còn lâu mới làm cái gì “dùng trời làm chăn, dùng đất làm chiếu” “dã chiến play”.


Nhất là khi nhận thấy cánh tay dài đang chuẩn bị buông mình ra, Thư Khuynh Mặc sợ tên đại sắc lang Hoa Tỷ Thần thả tay ra sẽ nhìn thấy toàn bộ. Lúc này tiểu mỹ nhân gấp gáp đến độ kêu lên sợ hãi. Còn lâu nàng mới để người ta nhìn thấy toàn bộ như vậy.


“Này! Không được nhìn!” Thư Khuynh Mặc vừa thẹn vừa vội, không khỏi mang theo giọng điệu như ra lệnh, buồn bực nói: “Cho nên, cho nên cái gì! Này, Hoa Tỷ Thần! Làm gì có cái gì cho nên, em ra lệnh cho anh, anh không được phép buông tay ra. Anh ôm em, ôm chặt một chút… Không, không cho phép buông tay…”


Vốn Hoa Tỷ Thần cũng chỉ suy đoán bảy tám phần thôi, lúc này bị cô gái bé nhỏ gầm lên như vậy, giấu đầu lòi đuôi, không phải tự chứng minh rồi hay sao?


Anh cũng không ngờ cô gái mình ôm vào lòng lại không có mảnh vải che thân. Lúc trước cảm giác vui sướng vì mất mát rồi có được lại. Đôi mắt bị bạch quang chiếu vào cảm thấy không khỏe, tầm mắt cũng đặt vào mặt trời đang ngả bóng về tây, hoàn toàn không nhìn xuống chút nào…


Hơn nữa tuy anh vẫn luôn ôm chặt lưng cô gái, nhưng bàn tay lại sờ vào mái tóc dài của xõa xuống đến eo của cô. Anh vẫn luôn quy củ không suy nghĩ nhiều.


Nếu sớm biết thân thể trong lồng ngực trần trụi ôn hương nhuyễn ngọc, đã được ăn một lần thì càng muốn ăn nữa, sao có chuyện ngồi đây trải lòng chứ, còn cứ thế nói hết toàn bộ sự thật ra…


Giờ phút này nghe thấy cô gái thẹn quá thành giận quát, chóp mũi tràn ngập hương thơm trong trẻo của thiếu nữ. Hoa Tỷ Thần chiếm hết tiện nghi, bàn tay đặt trên lưng Thư Khuynh Mặc dần dao động, khớp xương chậm rãi xuyên qua làn tóc trên eo cô, quả nhiên ngón tay chạm được vào một mảng da thịt trắng nõn êm ái, quả nhiên…


///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///


Tâm trạng của Hoa Tỷ Thần rất tốt, anh trầm thấp cười khẽ, tiếng cười trong sáng: “Được được… Mặc Mặc đã ra lệnh thì đương nhiên anh sẽ nghe theo.. Không buông tay không buông tay, anh nghe lời em, ôm chặt thêm một tí là được… Mặc Mặc nghe lời, đừng sơ…”


Hoa Tỷ Thần không nói dối, đúng là anh không buông tay, chậm chí còn nghe lời ôm chặt hơn.


Nhưng thiếu niên đã nổi lên tà niệm làm gì có chuyện thành thật như vậy. Cánh tay dài của anh nhẹ nhàng dùng lực, ý xấu để thân thể mềm nhuyễn của cô gái chạm vào ngực mình, khiến đôi vú trắng đẫy đà của thiếu nữ áp lên vị trí trước ngực anh…


A… Quả nhiên là bộ ngực sữa đẫy đà co giãn mười phần như trong trí nhớ… Đúng là giống hệt cảm giác mềm mại đêm đó… Thật là căng… Thật là lớn…


Lúc trước cô sợ Hoa Tỷ Thần buông tay ra sẽ khiến bộ ngực của cô lồ lộ ngoài không khí, nên mới vô thức cho anh ôm chặt thêm một chút. Mà khi Hoa Tỷ Thần thật sự làm theo lời cô, dùng cánh tay tráng kiện quấn chặt lại, khiến Thư Khuynh Mặc phát hiện hình như mình nói sai. Ôm thật chặt cái gì, chết tiệt, ngược lại lại bị tên khốn này chiếm tiện nghi…


Cô liền đột nhiên tiến lên phía trước, hung hăng mà đánh vào cơ ngực cứng rắn đàn hồi kia, dưới nhiệt độ nóng bỏng là sự ép chặt nặng nề mà cọ xát, thịt vú đầy đặn trắng như tuyết bị ép lại nên thay đổi thành hình dạng căng tròn, càng thêm khiêu khích hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng Thư Khuynh Mặc, cô có chút không nhịn được mà kêu lên tiếng ưm ngọt mềm: “A… Đồ khốn khiếp nhà anh… A… Anh đừng…”


Mà ngay cả bản thân Thư Khuynh Mặc cũng bị dọa bởi một âm thanh nhõng nhẽo nũng nịu mà mình phát ra, cô cảm giác cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi trên bờ vai dài rộng của Hoa Tỷ Thần bừng bừng. Đó rõ ràng là một cơn giận dữ, nhưng thoát khỏi miệng lại trở thành một giọng nói mềm mại và bẽn lẽn để làm nũng, thực sự đúng là xấu hổ muốn chết!


Cô cảm thấy mình hiện tại rất sai, tim đập nhanh và hơi thở cũng gấp gáp, hít vào thở ra mà thứ cô ngửi thấy lại chính là mùi nội tiết tố nam nồng nàn dâng trào ra từ trên người Hoa Tỷ Thần, cảm giác cái mùi này giống như cỏ cây sum suê sau cơn mưa mát lạnh nồng đậm, làm cho người ta dù muốn nhưng không thể dừng được dục vọng của mình…


Còn những ngón tay kia từ từ xoa lên lưng, ngọn lửa nhỏ của sự ham muốn làm cô hơi run rẩy, thậm chí cả trong tâm trí cô cũng bắt đầu nhớ lại đêm đó mình đã bị áp chế rồi cùng anh liều lĩnh mà phong lưu triền miên như thế nào…


Mặc dù một tiếng thở dài nhẹ nhàng đầy động tình kia của Thư Khuynh Mặc nghe như tiếng ruồi muỗi, nhưng lại cũng có thể rất trầm bổng và phóng đãng với vài phần ý xuân khó tả, còn nghe được đầu lưỡi khô khốc và cổ họng Hoa Tỷ Thần thắt lại.


Trong ngực cũng có mùi thơm ngào ngạt mà dịu dàng hòa quyện với nhau, đôi mắt khẽ nhìn xuống liền thấy được cô thiếu nữ có bờ mông mượt mà không thể bị che khuất bởi mái tóc dài ngang lưng đến eo tuyết của cô, hai bên trắng như tuyết ở dưới vòng eo thon tinh tế một chút, cái mông nhỏ nhắn khá là cong lên, mông khẽ run rẩy, khiến cho người ta có ý muốn tiến lên vỗ một cái…


Giọng nói trầm thấp có từ tính của thiếu niên hơi khàn khàn, anh giả vờ không hiểu mà hỏi: “Anh khốn nạn ở chỗ nào cơ chứ… Anh đây ngoan ngoãn ôm chặt lấy em như vậy… Hay là Mặc Mặc còn chê anh ôm chưa đủ chặt sao? Thấy được mặt trời sắp lặn xuống núi… Nên là Tiểu Mặc Mặc sợ bóng tối phải không? Không được chạm vào sao? Không được chạm vào chỗ nào? Có phải cấm anh chạm vào tóc em hay không, nếu đầu cua tai nheo chính là không được chạm vào tóc thì…”


Vừa nói đầu ngón tay của anh vừa mang theo nhiệt độ thiêu đốt mà lướt dọc xuống xương cánh bướm xinh đẹp mỏng manh ở lưng cô, thậm chí còn mò tới hai hõm eo nhỏ nhạy cảm đằng sau eo thon của Thư Khuynh Mặc, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve, xoa xoa từng chút từng chút…


Từng điểm trên người cô thiếu nữ đều bị dấy lên một tia run rẩy thẹn thùng, thấy mỹ nhân nhỏ trong tay đã thở hổn hển gấp gáp với khuôn mặt ửng hồng sắc xuân, nhưng lại vẫn nhu thuận rúc vào trong lòng mình, anh cũng thật cợt nhả và xấc xược, cô gái nhỏ còn không có tính khí can trường đẩy ra thì anh lại hung hăng vung tay tới, thật sự không nhất quán với phong cách vẽ tranh trước đây của cô, chẳng lẽ căn bản là do hiện tại cô không thể động đậy sao?


Nghĩ đến đây, Hoa Tỷ Thần trượt lòng bàn tay nóng bỏng của mình xuống, nhẹ nhàng phủ lên hai cánh mông mẩy trắng như tuyết, tay khẽ véo thịt mông trắng nõn đàn hồi một cái, lúc nhào nặn chỉ cảm thấy khá thanh tú, đẫy đà và ẩm ướt, vì vậy mà đúng là cảm giác khi chạm vào làm cho người ta cực kỳ yêu thích đến mức không thể buông ra.


Hoa Tỷ Thần thực hiện được hành động không đứng đắn mà còn ra vẻ, vừa tùy ý xoa xoa cái mông cong đang run rẩy, vừa cười lớn nói: “Lúc trước anh sờ vào lưng của Mặc Mặc, thấy nó quá là gầy như vậy khiến cho anh cảm thấy vô cùng xót xa, nhưng mà bây giờ xem ra cái mông nhỏ của Mặc Mặc vẫn còn có khá nhiều thịt… Có lẽ thịt đều đã phát triển ở nơi cần phải có… Nói ví dụ cái mông nhỏ, hay ví dụ như trước ngực… Chỗ hai cái bầu vú to…”


“Anh câm miệng và im lặng đi… Không được nói nữa… Anh đừng cố tình xuyên tạc ý của em… Cấm sờ mó lung tung, cũng không cho phép anh nói đến cái chuyện gì mà ngực bự…” Mặc dù nói là Hoa Tỷ Thần không được phép buông lỏng, nhưng hiện tại ngược lại còn đang ôm chặt lấy cô, để cho đồ đểu nhân cơ hội này mà sờ soạng khắp nơi, nhất là lúc này lại bị anh sờ eo véo mông, bị trêu ghẹo như thế thì thấy thật đáng xấu hổ, ngôn ngữ thô tục như vậy lại thật sự làm cho toàn thân của Thư Khuynh Mặc nhà có gia giáo nóng lên, hơn nữa còn càng trở nên mềm nhũn và tê dại.


Trong thâm tâm cô biết đích thị là bị tên đại sắc lang thông minh hơn người đoán được cô không thể nào động đậy lúc này nên gã mới dám bỉ ổi véo vào mông cô thế, ưm… Xấu hổ quá, chết tiệt, khốn khiếp… Có điều tên khốn này tuy rằng đáng chết, nhưng cô dường như cũng đã bị trêu chọc… Ở đây rồi…


Mặc dù cách người Hoa Tỷ Thần một lớp áo sơ mi, nhưng cơ bản chắc là do thể lực đương cường tráng của người thiếu niên cũng không thể bị che giấu hết, hơi thở cực kỳ nam tính nóng bỏng kia vẫn xuyên qua lớp vải mỏng mà truyền tới, đè ép bộ ngực to đầy kiêu hãnh của cô đến mức hơi nở ra, và còn cả bờ mông mềm mại cũng hơi đỏ và nóng lên do bị bóp bởi lòng bàn tay nóng rực với những vết chai mỏng…


Hiển nhiên những thủ đoạn này không có gì đáng được nói tới, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể làm cho cơ thể mẫn cảm của cô động tình không thôi, sự ẩm ướt xuất hiện giữa hai chân càng ngày càng thêm nồng đậm.


Hơn nữa dường như cô cũng có thể cảm nhận được thứ gì đó nóng như thiêu đốt ở mặt trong đùi đang cứng ngắc ngẩng đầu lên, cô đã bị cái thứ đó giày vò cả đêm, thế nhưng lại không biết được nó là vật gì!


Thấy mọi chuyện có thể sẽ phát triển theo hướng khó có thể tả nổi, mặc dù cô thích Hoa Tỷ Thần và cũng không ghét làm những chuyện “vừa đau vừa sung sướng” như vậy với anh, nhưng lại không có nghĩa là cô muốn “dã chiến” ở nơi dã ngoại hoang vu như thế này…


Nhưng bây giờ cơ thể tinh xảo của cô lại càng ngày càng mềm nhũn, tựa như không có xương cốt mà xụi lơ trong vòng tay Hoa Tỷ Thần, ngậm chặt khóe môi cũng không ngăn được tiếng rên rỉ đầy ý xuân thoát ra, nếu như cô còn tiếp tục trần truồng lõa lồ ở trong lòng của Hoa Tỷ Thần thêm nữa thì nhất định anh cũng không thể kiềm chế được, cô không muốn tham gia vào cái gì mà “cuộc chơi dã chiến” “Lấy trời làm chăn, lấy đất làm nhà”…


///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///


Cơn gió đêm lướt qua lưng trắng như tuyết đang trần trụi của cô, làm Thư Khuynh Mặc khẽ rùng mình một cái nên tự nhiên trong lòng nảy ra một kế. Hiện tại, cô cũng chỉ có thể giả vờ đáng thương mới giữ được sự trong trắng của mình. Dù sự trong trắng này đều đã được trao cho tên khốn kia vài ngày trước, nhưng không phải lúc đó ý chí tên sắc lang này còn mê sảng như thể đang ở trong một giấc mơ nên cô mới *vô kế khả thi (không có cách nào giải quyết được sự bế tắc) sao?


Lần này lý trí của anh còn tỉnh táo cho nên vẫn có thể có cơ hội xoay chuyển, Thư Khuynh Mặc nói lời dịu dàng, cũng có vài phần làm nũng cầu xin, làm cho người ta vô cùng thương xót: “Được rồi… Ca ca tốt, Thần ca ca, anh đừng chọc em nữa.… Nếu như anh đã đoán ra được rằng bây giờ em không thể cử động, thì Thần ca ca sẽ giúp đỡ Mặc Mặc chứ… Anh có thể giúp Mặc Mặc mặc quần áo tử tế vào không… Sắc trời đang tối dần rồi, hơn nữa cũng có làn gió mát thổi qua… Em thấy hơi lạnh, trời thật sự lạnh lắm, lớp trưởng ca ca tốt bụng giúp em mặc quần áo vào nhé…”


Đêm thứ sáu (16) Em cảm thấy lạnh thì vật to cứng nóng bỏng ở dưới hạ thể của anh có thể giúp được rất nhiều.


Cô gái nhỏ xinh đẹp và hung hăng vênh váo lại cúi mình mà làm tiểu điềm điềm (tiểu ngọt ngào) nũng nịu, mở miệng kêu một tiếng lớp trưởng tốt với ca ca tốt đã trắng trợn trực tiếp khơi dậy cho sự thèm khát nhục dục của Hoa Tỷ Thần thêm bùng cháy mãnh liệt, nghe xong chỉ cảm thấy đáy quần bị sung huyết và càng sưng lên hơn…


Chẳng qua cô gái nhỏ chỉ là cảm thấy lạnh, thì một người đàn ông to lớn như anh có rất nhiều cách để giúp cô ấm lên.


Thí dụ như một vật to, nóng và cứng ở phần thân dưới thậm chí có thể giúp ích rất nhiều! Bây giờ màn đêm đen kịt vắng lặng, bốn bề hoang vu, khắp nơi không có một bóng người, ngược lại là rất thích hợp để làm một ít chuyện hạ lưu vô liêm sỉ…


Vốn Hoa Tỷ Thần muốn mang thương ra trận liền, song lại đột nhiên nhớ đến hai ngày trước, cũng bởi vì anh tưởng rằng giống y cảnh lúc nằm mơ nên không biết tiết chế mà làm cho Mặc Mặc của mình…., cuối cùng khiến hôm sau cô bé bị bệnh cảm, phải nghỉ ốm mất hai ngày…


///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///


Nghĩ như thế, Hoa Tỷ Thần thấy đau lòng vì thương xót cô gái nhỏ của mình, cuối cùng lý trí cũng tạm thời đánh bại được dục vọng của bản thân, nơi này gần đỉnh núi nên nhiệt độ chắc chắn sẽ giảm mạnh vào ban đêm, anh vẫn còn cảm nhận được làn gió mát rười rượi trong khi đã mặc một chiếc áo sơ mi. Mà Thư Khuynh Mặc lại mới ốm dậy, quả thật không tốt khi đã hứng gió đêm còn trần truồng.


Còn về việc khi nào thì tiếp tục giải tỏa cho cây gậy to lớn đang âm ỉ đau tức của mình một phen thì hãy cứ từ từ. Chà, đợi đến khi anh giúp cô gái nhỏ mặc quần áo xong rồi lại lột ra sau cũng không muộn. Một chốc lát này anh vẫn có thể chịu đựng được…


Hơn nữa nói không chừng còn có thể dùng danh nghĩa mặc quần áo để trêu chọc bỡn cợt nhiều hơn, để cho cô gái nhỏ không thể không chủ động *cầu hoan (đòi hỏi quan hệ nam nữ)!


Hoa Tỷ Thần đã hạ quyết tâm, tự cảm thấy đầu óc mình có chút không biết xấu hổ, anh không được tự nhiên ho khan mấy tiếng, miệng đắng lưỡi khô mà liếm liếm môi dưới, nghiêng người che giấu cầm ba lô to đặt trên đệm ở sau lưng lên: “Mặc Mặc đã gọi anh một tiếng ca ca tốt. Thì tất nhiên một người ca ca tốt không thể để cho muội muội yêu của mình bị cảm và bị phát sốt lên… Cũng may là ca ca tốt đã thuận lợi nhặt được quần áo của muội muội từ trước. Bằng không muội muội tốt em cũng không có cái gì để mặc cả đâu!”


Nói xong rồi anh lấy ra khỏi túi cái đống quần áo lúc trước Thư Khuynh Mặc làm rơi ở vách đá, anh cũng vì quá vội vàng nên vò thành một quả bóng rồi nhét vào trong cặp, bây giờ anh hất tung hết cả ra người Thư Khuynh Mặc từ áo sơ mi dài đến quần jean, còn rơi ra cả hai món đồ vải nho nhỏ…


Hoa Tỷ Thần nhặt một chiếc áo lót móc bằng ren hoa rỗng màu trắng có thêm ít vải trong những món đồ đó lên, và nhìn vào hai tấm vải mỏng như cánh ve hình tam giác với một vài sợi dây trên ngón tay. Đây là đồ lót của con gái ư?


Tim Hoa Tỷ Thần đập nhanh vì thẹn thùng cho dù suy nghĩ còn trong sạch, nhưng bây giờ tai vẫn không khỏi đỏ bừng, khí huyết nóng ran làm anh dự tính so sánh bộ đồ lót ren mát mẻ này với cặp vú trắng mập mạp kia của Thư Khuynh Mặc.


Nhìn đến trước ngực Thư Khuynh Mặc, hai bầu vú đẫy đà tròn trịa trắng như tuyết đến kinh người đang run run, không cần phải cố ý đưa đẩy vẫn có một khe sâu thu hút ánh mắt của người ta, bầu vú lắc lư sinh động giống như hai con thỏ trắng béo tốt mềm mịn, hình dáng tròn trịa ưỡn lên, có cảm giác mịn màng và mềm mại.


Bầu vú cao ngất trắng nõn như ngọc mà không lộ ra được ánh ngọc trai thông thường, còn có hai cái nhũ hoa nho nhỏ kiều diễm như quả mận chín vểnh lên đong đưa lắc lư, một vòng quầng vú hồng nhạt tựa như ánh trăng soi sáng…


Đương nhiên mắt Hoa Tỷ Thần trực tiếp chứng kiến cảnh tượng tráng lệ như vậy, thì tranh thủ mặc đồ lót để mà làm động tác xoa xoa bằng lòng bàn tay, còn nhân cơ hội chụp lấy hai con thỏ trắng mà anh thèm muốn bấy lâu rồi nhào nặn chúng, mặc cho bị anh dùng lòng bàn tay ép đến thay đổi hình dạng nhưng chúng vẫn đầy đặn, mềm mại và mịn màng, thẳng thừng dạy cho người ta biết yêu thích đến không thể buông ra…


Hoa Tỷ Thần vẫn còn cố làm ra vẻ, cau mày hỏi: “Đây là… Áo ngực của Mặc Mặc em sao? Cái này cứ như chỉ là vài mảnh vải được vá lại với nhau, vừa mỏng vừa xuyên thấu, anh thực sự còn không biết làm cách nào để giúp em mặc nó vào… Có phải hai cái miếng vải hình tam giác này là để che ngực của em không? Sau đó đeo hai dây đai lên trên vai em à?”


Vốn Thư Khuynh Mặc còn có chút *tâm bất cam tình bất nguyện (không mong muốn) để cho tên sắc lang này giúp mình mặc quần áo, nhưng so với việc cô trần truồng lõa thể ở nơi dã ngoại hoang vu không hề có cảm giác an toàn như thế này, thì thôi chi bằng để cho tên biến thái này lợi dụng chút ít tiện nghi cũng được, dù sao cũng chẳng phải anh chưa từng nhìn thấy hay chạm vào. Rốt cuộc lúc trước sớm đã bị cái gã này nhìn thấy hết sạch và lại còn bị *cật kiền mạt tịnh (ăn thịt con người ta xong chối bỏ)…


Nhưng bây giờ tên sắc lang này thật sự là quá đáng, mượn cớ mặc đồ lót cho cô để giở trò, dùng bàn tay vuốt ve cô đầy thô bạo, hừng hực lửa quả thật khiến cô nóng bừng cả người, hít thở không thông…


Nếu không phải tại hôm nay cô chỉ mặc trên người một cái áo sơ mi trắng dài đến đầu gối và váy, xuyên thấu lại còn hơi sát người, mà đổi lại là một chiếc áo khoác rộng với chất liệu dày khác, thì cô thật sự sẽ muốn nói một câu là cùng lắm không mặc đồ lót này cũng được…


Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy cặp vú ngọc ngà trước ngực mình hơi sưng và đau tức vì bị lòng bàn tay nóng bỏng vân vê, hai mắt cô cũng bị làm cho hiện ra xuân tình sóng sánh nước, không chịu nổi sự quấy đảo kia nhưng cô cũng chỉ có thể cắn chặt môi dưới để hướng dẫn Hoa Tỷ Thần cách mặc cái áo lót này như thế nào, trong lúc cô không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ thì vẫn cố gắng nói ra bằng giọng dịu dàng run run: “Anh… Không phải là mặc như thế này… Anh đang giúp em mặc đồ lót đó, thế mà lại để tay ở đâu vậy… Đại sắc lang, cái này của em là áo lót có cúc đằng trước, không phải thao tác như vậy đâu… Đúng, hai cái dây đai ở ngón giữa của anh nằm trên vai… Vừa rồi anh nói không sai, hai miếng vải ren hình tam giác đó chính là để che lấy bầu ngực… Sau đó là một cái cúc ẩn giữa hai miếng vải ren hoa… Anh cứ cài từ trên xuống dưới là được rồi…”


Hoa Tỷ Thần cũng không dám làm càn thái quá, mặc cho xong chiếc áo lót nho nhỏ này theo hướng dẫn của Thư Khuynh Mặc, chỉ còn bước dùng vải bọc bầu ngực hồng ngọc nặng trĩu trắng nõn nà rồi cài cúc phía trước lại là *đại công cáo thành (hoàn thành việc lớn)…


Nhưng mà Hoa Tỷ Thần làm sao có thể từ bỏ cơ hội nhào nặn bộ ngực ngọc ngà dễ dàng như vậy, hai lòng bàn tay to cầm vải ren lồng ngay ngắn vào nhau trên bộ ngực mềm mại nặng trịch mà bóp vào chính giữa, thỉnh thoảng ngón tay cái vẫn ấn được vào quả anh đào đỏ tươi tinh xảo đến chìm vào trong bầu vú, rõ ràng rất dễ giữ chặt, nhưng căn bản bộ dạng Hoa Tỷ Thần lại thật có vẻ tay chân vụng về không cài được cúc cho tốt chút nào.


Hoa Tỷ Thần còn giải thích sự việc như thể vô cùng kỳ lạ: “Anh thật sự không hiểu nổi. Em nhìn xem bộ ngực lớn của em rõ ràng cao ngất lại mập tròn như vậy, bàn tay to của anh cũng không thể bằng một tay mà nắm giữ kích thước này. Làm sao ở trong hai mảnh vải nhỏ hơi mỏng hình tam giác có thể nhét vừa… Em xem xem nó vừa nặng trĩu lại vừa tròn căng như vậy… Thật là rất khó để cài cúc áo…”


Trong khi nói, năm ngón tay của anh thành móng vuốt đè ép tạo vật xinh đẹp, đầy đặn kia xuống với lực mạnh, trong đó còn là kem sữa mềm mịn lặng lẽ tràn ra từ kẽ ngón tay, mềm mại mịn màng lại đàn hồi như vậy để lại xúc cảm vô cùng tuyệt vời, làm cho Hoa Tỷ Thần cảm thấy hạ thể của mình sưng đau tức không chịu nổi!


Cuối cùng, Hoa Tỷ Thần lưu luyến không muốn buông mà chậm rãi cài cúc chiếc áo lót ren trong tiếng rên rỉ kiều mị của Thư Khuynh Mặc, có điều vẫn tàn nhẫn để lại hai bông hoa anh đào tươi đẹp màu hồng đang kẹt phía trên cúc ren hoa vì bị đè nén, quả nhỏ bị ép mạnh bạo nên sưng tấy vểnh lên, trông thật đáng thương…


Lại còn được Hoa Tỷ Thần mặc giúp sơ mi liền váy làm Thư Khuynh Mặc cảm giác cả mặt mình đều nóng ran, cơ bản cô không để ý rằng một đại lớp trưởng *tâm cơ thâm trầm (mưu mô) nào đó khi cài cúc áo sơ mi của mình thì cố tình chỉ cài vài chiếc từ ngực xuống đến bụng dưới mà thôi…


Thư Khuynh Mặc vẫn còn hối hận vì hôm nay lại mặc một món đồ lót như vậy, cũng bởi vì gần đây bộ ngực trổ mã chín muồi trở nên đầy đặn quá mức, để không lộ ra bộ ngực quá lớn mà về sau nội y của cô chủ yếu đều là loại nội y mỏng nhẹ, không có đệm mút và vòng thép. Hôm nay lại vừa vặn tồi tệ vì đã chọn một cái áo lót cài cúc đằng trước, thành ra cho tên đại sắc lang này lợi dụng nó để chiếm hết tiện nghi!


Thư Khuynh Mặc mơ hồ cảm nhận được hai viên ngọc hồng nhuận non nớt, mềm mại trên ngực của mình có phần sưng tấy và đau đớn khó tả, đặc biệt là hai cái điểm nhọn kia vẫn còn sưng đỏ do bị chơi đùa với, nhưng trong đau đớn lại xen lẫn thêm vài phần sảng khoái dễ chịu.


Trong thời gian mặc áo lót, có nhiều lần quả nhỏ bị ấn nắn làm cho cô cảm thấy như điện giật, bụng dưới đau nhói như bị muỗi đốt, đồng thời điểm giữa hai chân của cô thậm chí còn càng ẩm ướt ngập trong nước hoa hơn…


Vậy mà Thư Khuynh Mặc vẫn còn thấy chưa đủ, xem ra núm vú bị cọ xát cũng đã không thể nào thỏa mãn cô, hiện tại cô căn bản là hoàn toàn không dám mở miệng nói, cô sợ rằng mở miệng ra thì sẽ có tiếng rên rỉ ngọt ngào không dứt với sức quyến rũ đến cực điểm, sợ mở miệng ra sẽ có những lời dâm đãng đầy khao khát mà không thốt ra lời thì khó chịu…


Hừm… Chẳng phải cô thực sự rất dâm đãng à… Không đâu, không, cô không dâm đãng, mà cô rất rụt rè và rất tự ái…


Nhưng tại sao cô lại cảm thấy ngực mình không chỉ muốn được xoa nắn mà còn muốn bị hôn nhẹ rồi gặm nhấm, còn cả bên trong hoa huyệt non nớt ở giữa hai chân thật sự ngứa ngáy, ngứa đến mức nước chảy ra liên tục không ngừng, ngứa đến mức thành ra mong mỏi cái thứ thô cứng nóng hổi chống đỡ lấy đùi nàng, cực kỳ muốn nó chui vào để mà thọc một cái chọc ngoáy một cái…


Dĩ nhiên nghĩ tới nghĩ lui làm cô đã có chút *ý loạn thần mê (mê muội), chỉ có điều Thư Khuynh Mặc vừa rụt rè vừa tự ái nên vẫn cường ngạnh bướng bỉnh, nghĩ đến tuyệt đối không được để bị đại sắc lang phát hiện ra giữa hai chân động tình không chịu nổi nên chảy nước, cô thở hổn hển kìm nén mà sẵng giọng: “A… *Đại phôi đản (đồ mặt dày) luôn chiếm tiện nghi của em… Được rồi, được rồi… Giờ em không còn lạnh nữa… Phần dưới, cái kia… Quần lót, còn quần jean thì không cần mặc… Áo sơ mi này của em dài đến đầu gối rồi…”


Trong khi cả Thư Khuynh Mặc còn đang tràn ngập ham muốn chưa được thỏa mãn, thì làm sao Hoa Tỷ Thần lại có thể thấy dễ chịu hơn? Nhìn người con gái anh yêu mềm mịn như nước mùa xuân thẹn thùng động tình trong vòng tay mình, phóng ra một ánh mắt quyến rũ đẹp mê ly, đôi môi anh đào mím chặt lại nhưng *hơi thở tựa hoa lan (miêu tả mỹ nhân động lòng người hít thở) bật ra vẫn còn đang dồn dập…


///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///


Thư Khuynh Mặc muốn ngăn anh biết được điểm giữa hai chân cô đang chảy nước hoa, nhưng mà Hoa Tỷ Thần cũng không bị ngốc, anh cảm nhận được rõ ràng nơi hai chân cô thiếu nữ chụm lại đã ướt sũng một mảng rồi, còn cái khối xuất hiện ở quần của anh có sự ẩm ướt khó có thể diễn tả được thành lời.


Chiếc mũi cao thẳng tắp của Hoa Tỷ Thần khẽ giật giật, cũng đặc biệt nhạy mà ngửi thấy được mùi nước hoa thơm ngọt còn vương vấn trong không khí. Chà, có vẻ như cô gái nhỏ của anh cũng muốn nữa nhỉ…


Anh vội vàng lấy chiếc áo khoác to dày cộp từ trong ba lô ra, khoác lên người cô thiếu nữ để đảm bảo cô mặc ấm thì sau đó sẽ không bị cảm lạnh, Hoa Tỷ Thần không nhịn nổi mà gấp gáp cởi thắt lưng của mình ra bằng một tay để giải phóng thứ dài đỏ tím đang giương cung bạt kiếm rục rịch ngóc đầu dậy, tay còn lại chạm vào hoa nhỏ ướt át giữa đôi chân của thiếu nữ, a… Bông hoa nhỏ non nớt ấy đã vừa mềm vừa ướt rồi, có vẻ như đã sẵn sàng. Nếu một chốc nữa đột nhiên cây côn thịt lớn của anh liều lĩnh tiến vào cũng sẽ không làm bị thương nhỉ…


“Muội muội tốt không cần ca ca mặc đồ bên dưới giúp sao? Tại sao lại thế? À, hóa ra là vì giữa hai chân của muội muội tốt đã chảy ra dâm thủy


Em làm cho quần của ca ca tốt ướt sũng nhớp nháp, mà giờ lại sợ ướt quần mình ư… Bây giờ muội muội tốt không lạnh à? Anh thấy mặc quần áo chỉ có thể trị được triệu chứng chứ không phải căn nguyên, thà vận động để chống rét còn tốt hơn… Vận động có thể khiến muội muội tốt toát mồ hôi trong một lúc, để dù cho gió đêm có lạnh đến đâu, muội muội cũng sẽ không còn sợ lạnh nữa…” Sau khi anh nói bằng giọng thô ráp xong, liền không kìm được nữa mà dùng sức eo một cái, không ngừng chọc cây gậy to cứng sưng tấy ở thân dưới vào trong khe hoa nhỏ đang rung rinh giữa hai chân cô thiếu nữ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK