• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm thứ 3(11)


Hoa Tỷ Thần vốn dĩ xuất thân từ con nhà võ, luyện võ từ nhỏ, cho dù có ngủ say đến đâu cũng sẽ luôn cảnh giác đến động tĩnh xung quanh.


Đặc biệt là hôm nay.


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Sáng sớm hôm sau, tiểu yêu tinh trong ngực tỉnh dậy gây ra động tĩnh lớn như thế, làm gì có chuyện hắn không tỉnh được. Chỉ là đang vờ ngủ để trêu chọc nàng mà thôi, nhân tiện muốn nhìn xem nàng là thần thánh phương nào.


Nhưng hắn đúng là đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, cũng đánh giá thấp sự hấp dẫn của người nọ đối với mình.


Khi nàng trở mình, bàn tay nhỏ nhắn lăn qua lăn lại bên hông hắn, hắn không có cách nào kiềm chế ham muốn bắn ra của mình. Hạ thân cứng như sắt, muốn nàng cứ đè tiếp lên người mình.


Khi nàng cố gắng gỡ bàn tay to lớn của mình trên gò ngực trơn láng, bản thân lại theo bản năng nắm chặt nó không buông. Cảm giác mềm mại ấy làm người ta lưu luyến không muốn dời.


Còn cả khi nàng chậm rãi đứng dậy, muốn vật kia của mình rời ra. Bản thân hắn suýt chút nữa đã vùng dậy tiếp tục cắm vào rồi. May thay, mồ hôi đổ xuống, có thêm cơ hội che giấu để hắn lặng lẽ di chuyển ra một chút. Nhưng hắn không ngờ, khi bản thân di chuyển mỗi xíu, lại khiến nàng sợ đến mức cơ thể mềm nhũn, đổ rạp xuống. Thứ kia vừa ra được một nửa lại đột nhiên được lao nhanh vào nơi mất hồn kia. Suýt chút nữa bị nàng siết đến thất thân, cũng không nhịn được kêu đau một tiếng…


Đợi người đẹp lặng lẽ bước xuống, rửa mặt mặc y phục hoàn tất, sau vội vàng rời đi, Hoa Tỷ Thần vẫn đang ngủ say bên hồ Thương Nguyệt mở hai mắt ra. Hắn thuần thục trùm bộ quần áo ném bừa bãi trên mặt cỏ vào, yên lặng đuổi theo bóng hình mỹ miều của người đẹp.


Hắn đứng từ xa quan sát nàng đi về phía con đường nhỏ u tối thông đến thư viện. Nàng thế mà lại là học sinh của Phụng Thiên!


Nàng quen cửa quen nẻo đẩy trụ của một cánh cửa sổ ra, tay chân nhanh nhẹn trèo vào một gian phòng quen thuộc. Đó là, cái kia chính là gian phòng mà hắn ở. Hắn kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ nàng là, là bạn cùng phòng Thư Khuynh Mặc, không thể nào!


Hoa Tỷ Thần âm thầm đè xuống nghi vấn vô căn cứ trong lòng, mắt thấy mới là thật. Đợi người nọ đóng kín cửa, hắn liền nhảy đến trước cửa sổ. Nửa ngồi dưới khung cửa kia, len lén ngó vào nhìn trộm.


Người đẹp đang túm mái tóc dài như thác nước của mình lên, buộc thành búi tóc cao cao của nam tử. Lại dùng một như gì đó màu đen không biết tên bôi bôi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Ngũ quan nguyên bản đang xinh đẹp tuyệt trần chợt biến thành một người hoàn toàn khác. Chính là người bạn cùng phòng mà mình rất quen thuộc Thư Khuynh Mặc, chính là huynh ấy!


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Trước nay nàng che giấu đúng là quá hoàn mỹ, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra manh mối gì.


Dù giữa các nét không có thay đổi gì lớn, nhưng nàng bôi lên làn da trắng muốt nhẵn nhụi, lại lần nữa tô lên đôi hàng mi xinh xắn thành thô ráp. Đêm qua, dưới ánh trăng mông lung chỉ cảm thấy ngũ quan có hơi quen mắt, hắn hoàn toàn không nghĩ đến nàng chính là cái tên kiệm lời Thư Khuynh Mặc kia. Cái người có tướng mạo của một thanh niên gầy yếu thanh tú thế mà lại là một cô gái xinh xắn linh động! Nếu hắn mà không bám theo cả một đường, hắn sẽ hoàn toàn không ngờ đến nàng chính là bạn cùng phòng của mình. Hắn đúng là mắt lác đến cùng cực. Tự nhận là phong lưu mà lại không nhìn ra ngũ quan tinh xảo bị che giấu dưới màu da kia. Đôi lông mày sau khi bị bôi đen cách xa vạn dặm so với đôi lá liễu mảnh nhỏ đẹp đẽ. Còn cả hàng mi dày và dài kia, khẽ run lên, đổ bóng xuống. Quyến rũ nói không thành lời. Đôi mắt ngập nước như biết nói luôn có một màn sương mông lung trôi nổi lững lờ. Còn cả sống mũi cao ngất, khéo léo phủ trên đôi môi anh đào đỏ thắm. Trời ạ, hắn hoàn toàn không phát hiện ra!


Hoa Tỷ Thần đứng bên cửa sổ, ỷ vào nơi này của hắn tương đối vắng vẻ, đứng từ phòng của những bạn khác không hề nhìn tới chỗ bí ẩn này. Cho nên hắn không chút e dè nào mà tiếp tục ngó vào từ he hở.


Vốn nghĩ rằng có thể sẽ phát hiện thêm bí mật nào nữa lại không ngờ là thiếu nữ vừa chải kỹ búi tóc lại lấy ra một bộ quần áo để tắm rửa. Còn cả một mảnh vải dài khoảng một thước, cũng không rõ dùng làm cái gì…





Đêm thứ ba (12) Tên háo sắc rình coi thiếu nữ thay quần áo.


Hành vi mà một quân tử nên tránh không được nhìn nhưng Hoa Tỷ Thần nghĩ đến việc mình và nàng đã cùng nhau trải qua một đêm xuân. Nên nhìn, không nên nhìn, nên động hay không được động, tất cả đều đã nhìn đã sờ rồi. Ngược lại, lại không có cái gì cần phải kiêng kỵ, hắn chỉ muốn biết miếng vải bố kia dùng để làm gì thôi!


Cho nên hắn quang minh chính đại rình xem thiếu nữ thay quần áo. Nhìn mỹ nhân chậm rãi cởi bộ quần áo che khuất cơ thể ra, lộ ra bờ vai trắng nõn tinh tế, sau đó lộ tiếp…


Ặc, sau đó là khi quần áo đã cởi ra được một nửa, Thư Khuynh Mặc không cẩn thận làm rơi miếng vải xuống đất. Phải tiếp tục cởi mới đúng chứ! Nhưng rất nhanh, hắn không còn oán trách nữa. Vì cái góc độ hiện tại càng khiến công việc rình coi của hắn dễ dàng hơn.


Thư Khuynh Mặc đúng lúc đối mặt với cửa sổ để nhặt đồ, bộ quần áo nửa cởi của nàng khiến đường viền cổ dán từ bả vai đến trước ngực. Sự lộ liễu này không những đúng chuẩn để lộ ra vùng vai duyên dáng và xương quai xanh khêu gợi. Thêm cả nàng nghiêng đang mình, khiến hình dáng của cặp vú căng tròn kia càng được phác họa hoàn mỹ.


Cái viền cổ chỉ giữ được hai vú một cách lỏng lẻo. Thêm cả chỗ vải vóc kia bó sát vào, buộc vòng quanh hai đường cong cao ngất ngưởng. Hoặc cũng vì động tác cúi người của Thư Khuynh Mặc càng phóng đại thứ nặng trình trịch kia. Giữa hai núi là một khe sâu không thấy đáy. Nếu có một ngón tay cắm vào, có lẽ không thể rút ra được đâu!


Cảnh xuân đột ngột đập vào mắt khiến Hoa Tỷ Thần không khỏi nuốt nước miếng. Chú chim non lần đầu tiên được nếm mùi vị của nữ nhân. Dù hắn luôn mặc niệm trong lòng là không có gì không có gì, đêm qua hắn mới biết được thứ này mềm mại quá nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng như trước. Hoàn toàn không cam lòng rời mắt.


Thiếu nữ trong phòng chưa phát hiện bên ngoài có người. Nàng nhặt mảnh vải kia rồi đứng lên. Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, lờ mờ có thể thấy đôi gò xinh đẹp to trắng mềm mại vì đứng dậy nhanh chóng mà hơi nảy lên. Nụ đỏ tươi suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ áo. Hoa Tỷ Thần cảm thấy có một đàn nai con suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng mình. Chỉ có điều người đẹp nhặt xong rồi xoay người đi, chưa phát giác ra khiến người ta phải bóp tay thở dài.


Một nơi gió mát, xen lẫn vài vệt lạnh của sương sớm, thế mà Hoa Tỷ Thần đứng ngoài cửa sổ lại cảm thấy cơ thể nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. Sau cánh cửa, thiếu nữ phóng đãng đã cởi bỏ mọi quần áo trên người. Dù không được nhìn chính diện bộ ngực sữa cao kều kia nhưng theo chất liệu mỏng manh của trang phục dần dần đi xuống, da thịt mịn nhẵn hiện ra từng chút từng chút một. Nét xương bướm đẹp đẽ trên lưng cũng có thể thấy rõ…


Trong kia lượn lờ đường cong mê người. Vòng eo nhỏ nhắn bình thường uốn mình như liễu, còn cả bờ mông căng nẩy ngạo nghễ ưỡn lên. Mà phía dưới lại là điểm giới hạn mắt có thể nhìn được, không cách nào nhìn nữa. Chẳng qua những phần chiếu được vào mắt đã quá mức xinh đẹp, quá hấp dẫn, quá gợi cảm…


Hoa Tỷ Thần rốt cuộc được biết công dụng của miếng vải. Miếng vải đó được dùng để bọc lấy thứ đẫy đà, mềm mại kia. Nhìn thiếu nữ cầm miếng vải, từng vòng từng vòng quấn quanh bộ ngực sữa, chỗ cao lớn khổng lồ đó thoáng chốc bị một tấm vải tầm thường che giấu. Lại vì chỗ kia quá đẫy đà, lại thắt vải quá nhanh, từ đôi môi anh đào của thiếu nữ rỉ ra lại tiếng thở dốc đau đớn.


Đến lúc này, tên nhìn trộm ngoài cửa sổ không thể tiếp tục công việc rình coi hạ lưu nữa. Vài tiếng kêu yêu kiều này nhảy vào tai hắn chẳng khác nào sấm sét chín tầng mây. Thứ dưới bụng co lại mãnh liệt. Một cỗ nóng hổi ngay lập tức từ tứ chi tụ vào một chỗ. Lúc này hắn mới phát hiện cái thứ kia đã sớm dựng lên cao cao hệt như dựng lều rồi. Dường như đang kêu gào cái gì. Hắn đành phải thi triển khinh công trở lại hồ Thương Nguyệt. Yên tĩnh ngâm trong làn nước mát lạnh của hồ một chút…


Sau khi ngâm nước hồ xong, Hoa Tỷ Thần trở lại phòng của mình. Hệt như dự đoán, người kia vốn đang ở trong phòng đã rời đi không thấy bóng dáng. Chắc là trốn tránh bản thân mình nên cầm sách vở đi học rồi. Đổi sang quần áo sạch sẽ cũng làm hắn trễ nải không ít thời gian. Mắt thấy sắp đến giờ vào lớp, hắn vội vàng chạy đến phòng học.


Phu tử luôn hô hào bài thi thư vô vị, những thứ đồ chơi cho trẻ con này mình đã được mẫu thân dạy từ khi còn bé rồi.


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Nhàm chán như vậy thà gục xuống ngủ một lát. Cảm nhận được ánh mắt sáng rực chếch phía sau càng khiến hắn yên giấc. Nghĩ đến Thư Khuynh Mặc đúng là có hơi không thích mình, dù sao đêm qua bản thân đúng là hơi quá đáng. Chẳng qua là không ngờ tiểu nha đầu này còn mang thù rất sâu, thế mà lại mách phu tử mình ngủ trong lúc học. Thôi được rồi, cứ để đứa nhỏ này chọc mình mấy trò vô thưởng vô phạt này, để nàng tiêu chút tức giận cũng không sao. Nhưng hắn vẫn không nhịn được lại muốn đùa nàng một chút, tiểu yêu tinh miệng lưỡi bén nhọn, đúng là chơi rất vui!


Nhưng tiểu yêu tinh này cũng dễ xấu hổ quá. Chỉ mới nói có mấy câu, thứ màu đen bôi trên mặt kia đã không che được rạn đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi. Cứ thẹn thùng đi, ta cảm thấy hơi thích sự thất lễ này đó. Không biết hắn có nghe hiểu lời tỏ tình kiều diễm, lấp lửng từ câu thích kia không!


Nhìn bóng lưng chạy trối chết của nàng, nha đầu này tuy dùng vải bao lấy bộ ngực đẫy đà đằng trước, nhưng bờ mông phía sau lại không che giấu được. Bóng lưng xa xa kia càng trông thon dài mềm mại, phóng đãng thướt tha. Khiến người ta phải suy tư! Hắn đúng là thích bộ dáng xấu hổ thẹn thùng của nàng. Về sau phải tìm cơ hội để đùa giỡn nàng một chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK