“Trịnh Sương Sương, cậu chủ nhà người ta thích cô, chính là phúc phần của cô!”
“Cô hầu hạ cậu ấm này cho tốt, sau này sẽ được hưởng phúc. Đầu cô bị lừa đá, mới nhất quyết bám lấy cái tên Lưu Bá nghèo kiết xác này!”
“Hai nhà các người mau quỳ xuống xin lỗi cậu ấm này đi. Đừng có liên lụy đến chúng tôi!”
Nói tóm lại, cư dân của khu này, tốt xấu lẫn lộn, đều có tính toán riêng của mình.
Trên thực tế, mấy người hàng xóm ban nãy nói giúp Lưu Bá và Trịnh Sương Sương đều im lặng.
Bọn họ không dám chống đối với cậu chủ nhỏ của công ty bất động sản Long Chính.
Dù sao điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích căn bản của bọn họ. Nghe những tiếng chỉ trích ấy, nhà Lưu Bá và nhà Trịnh Sương Sương hoàn toàn tuyệt vọng.
Bọn họ bị ức hiếp, thậm chí còn bị chỉ trích. Trên mặt Mã Đại Hành lộ ra nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này, một người xuất hiện.
Chính là Diệp Đông.
Mặt anh lạnh như băng, trên người cũng tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Khí tức ấy hoàn toàn khác biệt với xung quanh, nên dễ dàng thu hút sự chú ý!
Lúc này, trong lòng Mã Đại Hành đang vô cùng đắc ý. Hai nhà Lưu Bá và Trịnh Sương Sương đều bị mình chén ép.
Hơn nữa, những cư dân xung quanh cũng bị mình chèn ép, trái lại còn nói giúp mình!
Không phải rất thoải mái sao?
“Hả?”
Mã Đại Hành chú ý tới Diệp Đông.
Trên mặt lộ ra vẻ bất mãn. Trong mắt hắn, hiển nhiên Diệp Đông cũng là cư dân của tiểu khu này.
Quần áo trên người anh đều là đồ bình thường, đại khái cũng chỉ vài trăm đồng mà thôi.
Trong tay anh còn cầm một chùm chìa khóa xe điện nữa. Đây chính là lối ăn mặc của những thanh niên nghèo dưới đáy xã hội.
Nhưng mà, biểu hiện trên mặt Diệp Đông lúc này khiến cậu ta bất mãn.
Dưới tình huống bình thường, phản ứng nên có hẳn là ánh mắt hốt hoảng, rồi lại sợ hãi nhìn trộm mình mấy lần nữa chứ…
“Cái thằng nghèo dưới đáy xã hội kia, ánh mắt mày khiến tao rất khó chịu!”
“Vừa rồi tao lái BMW đến tiểu khu rác rưởi này, nước bẩn làm bẩn động cơ, đi liếm sạch động cơ của tao đi! Nhớ là chỉ có thể liếm thôi!”
Mã Đại Hành vênh mặt hất hàm sai khiến xong, tự mình châm một điếu thuốc.
Những cư dân khác nhìn Diệp Đông, có chút ngạc nhiên. Khu này không lớn, bọn họ đều biết nhau.
Diệp Đông không phải người ở đây. Dì Trương cũng chú ý tới Diệp Đông.
Bà ấy bất chấp bụng mình còn đau, lập tức nói: “Tiểu Diệp à, cửa hàng bánh bao còn nhiều việc như vậy, cậu mau về giúp mẹ đi! Đi nhanh lên!”
Mã Đại Hành nhìn Diệp Đông, lộ ra vẻ khinh miệt.
“Hóa ra nó chính là con trai của chủ tiệm bánh bao rách nát kia… Nếu đã tới thì đừng có đi!”
“Làm theo tao nói đi. Bằng không, tao sẽ khiến tiệm bánh bao nhà mày phải đóng cửa trong hôm nay!”
Diệp Đông cử động.
Anh nhìn về phía chiếc xe BMW đang phát sáng kia.
“Đó là xe của mày?”
Mã Đại Hành nở nụ cười lạnh lùng.
“Thằng nghèo, đúng rồi đó, chính là xe của tao! Đi kiếm đi!”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân của Diệp Đông vang lên, rất rõ ràng.
“Không, Tiểu Diệp. Chuyện này không liên quan đến cháu! Mau đi đi!”
Giọng dì Trương nóng nảy vừa lo lắng vô cùng.
Mã Đại Hành lạnh giọng nói: “Bà già kia, bà còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ khiến tiệm bánh bao nhà nó đóng cửa luôn!”
Dì Trương là người dưới đáy xã hội, cũng bị dọa sợ. Diệp Đông đi đến trước mặt chiếc xe BMW.
“Thằng nghèo, không cần thưởng thức đâu! Chiếc xe này trên một triệu, mày có bán mạng cũng không đủ tiền mua đâu…”
Khóe miệng Mã Đại Hành vô cùng khinh miệt.
Nhưng mà.
Đột nhiên.
Diệp Đông giơ chân lên.
Sau đó, anh đạp lên mui xe BMW!
Ngay lộ tức, trên mặt Mã Đại Hành lộ ra vẻ đau lòng.
“Mày lại dám!”
Mặc dù nhà Mã Đại Hành mở công ty, nhưng cậu ta cũng bị hạn chế tiền tiêu.
Chiếc BMW này, cậu ta phải khổ sở thật lâu mới mua được.
Bùm!
Một tiếng động to lớn vang lên. Mui xe đã hoàn toàn biến hình, dựng dậy!
Nhưng đây mới chỉ là bề ngoài mà thôi. Trên thực tế, động cơ bên dưới mui xe đã bị đè ép biến hình, hư hại hoàn toàn.
Sắc mặt Mã Đại Hành đã thay đổi.
“Thằng nghèo kiết kia! Mày lại dám đạp hư xe BMW của tao!”
“Mày chết chắc rồi! Còn nữa, tất cả người trong khu này đều phải chịu liên lụy!”
Mã Đại Hành nói xong, sắc mặt những người vây xung quanh đều thay đổi, thậm chí có chút nóng nảy.
“Vô liêm sỉ, một thằng ở bên ngoài đến, không phải là người của tiểu khu chúng tôi, mau cút ra ngoài đi!”
“Cậu ta gây họa cho chúng ta rồi, chúng ta đuổi cậu ta ra ngoài đi!”
Mấy người trong tiểu khu đều nói như vậy. Nhưng Diệp Đông lại không để ý đến chuyện đó.
Hai tay anh trực tiếp nắm lấy bánh xe, rồi túm nó nhấc lên. Sau đó, anh ném nó ra ngoài cửa khu tập thể.
Rầm!
Xe BMW trực tiếp hư hại.
“Tao không chỉ đạp cái xe đó biến hình, còn trực tiếp ném hỏng. Mày có ý kiến gì sao?”
Giọng Diệp Đông rất bình tĩnh.
Lúc này.
Xung quanh vô cùng tĩnh mịch. Bởi chuyện Diệp Đông làm đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Khiến bọn họ chấn động!
Sức của một người lại có thể nhấc một chiếc xe lên. Nặng hơn một tấn đó!
Nếu Diệp Đông đấm hoặc đá lên người, e rằng khẽ khiến xương vỡ nát. Mã Đại Hành cũng ngây ngẩn.
Cộp cộp cộp.
“Vừa rồi, là mày đạp dì Trương và mọi người đúng không?”
Trên mặt Diệp Đông không hề có chút cảm xúc nào.
Trong lòng anh đã nổi cơn tam bành. Dì Trương là người thật thà, trước giờ luôn nhẫn nhịn, từ khi làm ở tiệm bánh bao, luôn giúp mẹ anh mọi chuyện, họ không biết thân thế của anh, nên những lòng tốt đó chính là sự chân thành tuyệt đối.
Sao Diệp Đông có thể để nhà bà ấy chịu nhục được. Lúc này Mã Đại Hành cũng có chút sợ hãi. Dù cậu ta tự xưng có chút thân thủ, nhưng lại không thể nào nhấc bổng một chiếc xe lên.
“Thằng ranh, mày đừng tới đây!”
“Mặc dù mày có võ, nhưng cũng phải biết, ở xã hội này, sức mạnh không làm được gì hết!”
“Tao chỉ cần một cuộc điện thoại, là ảnh hưởng đến số mạng của tất cả chúng mày.”
Thật ra giọng Mã Đại Hành vẫn hơi run rẩy. Diệp Đông đi tới trước mặt cậu ta.
Chát!
Anh trực tiếp tát một cái.
Rắc rắc!
Xương gò má của Mã Đại Hành đã gãy.
A!”
Mã Đại Hành phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng Diệp Đông cũng không dừng lại. Anh đá thêm một cú.
Rắc rắc!
Một chân của Mã Đại Hành cũng gãy lìa. Cơn đau vì gãy chân nhói đến tận tim.
Nhưng lúc này, ở khoảng cách gần, Mã Đại Hành cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của Diệp Đông, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sợ đến mức dù có đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn không dám phát ra tiếng kêu.