Suy nghĩ một chút, Diệp Đông lên tiếng: “Có thể. Nhưng tôi không thích chờ!”
Đáy mắt Đại Mão hiện lên vẻ hưng phấn, lập tức nói: “Chậm nhất là tối hôm nay! Tôi sẽ chuẩn bị rồi gửi số tiền cho anh!”
Diệp Đông nguy hiểm nói: “Không cần! Gửi tới cho bà chủ ở đây đi. Nếu sai lời…”
Đối với những người này, Diệp Đông cũng không cảm thấy cần phải nhẹ nhàng với chúng.
Ngay sau đó, Diệp Đông căn bản cũng không nhìn ba ntên côn đồ kia, anh đi về phía Kiều Lượng Nguyên.
“Tôi có thể…xin số điện thoại của anh không?” Đại Mão nói.
Diệp Đông vẫn như cũ không quay đầu lại, mở miệng đọc số mình.
Ngay sau đó, ba người Đại Mão lập tức rời đi, họ cùng đi về phía chiếc xe đậu ở phía xa.
Bên trong xe.
“Chúng mày tưởng tao làm thật à?”
Đại Mão nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai tên đàn em kinh ngạc, bọn họ bị đánh tơi tả, thậm chí còn bị uy hiếp nhè tiền ra, chẳng lẽ không phải là đã nhận thất bại rồi sao?
Những lời này cũng chỉ dám nghĩ, chúng không dám nói với đại ca.
Đại Mão tiếp tục nói: “Đừng quên ai chống lưng cho tao! Chính là lão Hưng đó!”
Nghe thấy tên “LãoHưng”, hai tên kia bất giác run lên, không tự chủ được hơi khom người.
“Tiền sao? Lão Hưng sẽ lo liệu.”
Đại Mão gằn từng câu từng câu từ bên trong kẽ răng.
“Rồi tên ngu ngốc kia sẽ thầy.”
Trên mặt hai tên kia cũng lộ ra vẻ chờ mong, bọn họ bị Diệp Đông đánh thê thảm, hận không thể lột da khoét xương Diệp Đông.
Đột nhiên họ nhận ra một điều.
“Đại ca, Diệp Đông kia không phải dạng vừa?”
Trên mặt Đại Mão lộ ra thần sắc bày mưu tính kế: “Hừ, nó kiêu ngạo tự tin mà, tao sẽ nói nó tự đến mà lấy tiền, tao muốn xem nó dám hay không dám!”
Trên đường phố vô cùng yên tĩnh.
Tất cả bọn họ đều ở trong trạng thái mờ mịt không chân thật! Bọn họ còn chưa phản ứng kịp trước tình huống này.
Diệp Đông bước nhanh đến trước mặt Kiều Lượng Nguyên, đỡ lấy tay ông.
“Cha...làm cha sợ rồi?”
Diệp Đông quan tâm nói.
Nghe Diệp Đông nói chuyện, lúc này Kiều Lượng Nguyên như hồi thần.
Bọn họ cùng nhau trở lại cửa tiệm bánh bao.
Kiều Lượng Nguyên muốn nói lại thôi.
Diệp Đông nói: “Cha có gì cứ hỏi.”
Kiều Lượng Nguyên hít một hơi thật sâu: “Diệp Đông, cậu biết võ? Còn lợi hại vậy? Nhưng mà những tên kia nhìn qua không phải sẽ bỏ qua dễ dàng thế, e là…”
“Cha à, từ lâu con học võ vì muốn bảo vệ hai người, chỉ là không có lúc dùng tới, hoàn cảnh cũng không cho phép!”
Diệp Đông dừng một chút rồi nói tiếp.
“Những tên kia cũng không thể làm gì được nữa.”
Kiều Lượng Nguyên hơi lo lắng:“Những tên kia, vẫn không nên dây vào. Bọn họ là thành phần không nên đụng tới, rất phiền.”
Lúc này dì Vương, chủ tiệm bánh bao lên tiếng.
“Cảm ơn chàng trai trẻ, nhờ có cậu nếu không…nhưng mà bọn chúng sẽ lại quay về…Tôi sợ là, hay là thôi đi, câu đi đi, nếu chúng quay lại thì tôi chịu thiệt chút, dùng tiền tiết kiệm bồi cho chúng. Ít nhất cũng yên ổn.”
Nói xong vẻ mặt dì Vương vô cùng đau lòng cùng cảm kích.
Rất rõ ràng Đại Mão vẫn luôn ở đây hoành hành ngang ngược, nhưng không hề có ai đứng ra xử lý.
Dì Vương lớn tuổi như thế lại buôn bán nhỏ, có lẽ chịu không ít khổ cực
Diệp Đông chợt ngộ ra, có lẽ việc Đại Mão xin số điện thoại là muốn làm gì đó.
“Đừng lo lắng, cho cháu vài cái bánh bao ngon nào! Cam đoan với dì họ sẽ không dám tới nữa.”
Trong lòng Diệp Đông hiện lên bóng dáng đám người Đại Mão, vẻ lạnh lùng thản nhiên hiện lên trong mắt anh.
Dì Vương gắp vài bánh bao nóng hổi bỏ trong túi giấy, vẻ mặt cảm kích.
“Của cậu, đừng đưa tiền, xem như tôi cảm ơn cậu.”
“Sao có thể, dì cứ nhận tiền đã.”
Diệp Đồng dúi tiền vào tay dì.
“Đúng vậy, bà Vương, bà nhận đi. Làm ăn nhỏ còn bị bắt nạt, có bao nhiêu chứ.” Kiều Lượng Nguyên lên tiếng.
Dì Vương miễn cưỡng nhận tiền, rối rít cảm ơn.
Nói ra thì nhiều năm trước còn bị Kiều gia nhục nhã, Kiều Lượng Nguyên cũng thường xuyên ghé dì Vương ăn bánh bao.
Bánh bao dì Vương ngon vô cùng, hàng rất đông khách, cũng vì vậy mà đám côn đồ để ý, ăn quỵt cùng thu tiền bảo kê.
Bà đương nhiên cũng rất hận đám người Đại Mão. Nhưng bà cũng không làm gì khác được, bà thân cô thế cô, không làm gì được.
“Dì là bạn của cha cháu thì cũng là người quen rồi, sau này họ sẽ không làm phiền dì nữa.”
Diệp Đông cười nói.
“Mong là vậy!” Dì Vương cười gượng.
Nói rồi Diệp Đông cùng Kiều Lượng Nguyên rời đi, cũng hẹn sẽ quay lại vào hôm sau.
Trên xe, Kiều Lượng Nguyên vẫn còn hơi lo lắng.
“Bọn chúng sẽ bỏ qua cho dì Vương sao?”
“Cha à, yên tâm, bọn họ sẽ không dám.” Diệp Đông nhận ra sự lo lắng của cha vợ.
Xem ra anh nên để tâm đến dì Vương một chút.
Vừa đến biệt thự phía Tây, Thường Thuận đã đợi sẵn ở đó, cảm thấy hôm nay hai người đi có vẻ chậm hơn, muốn hỏi nhưng ông vẫn nhịn.
“Đi cẩn thận, cũng đừng bốc đồng.” Trước khi vào nhà, Kiều Lượng Nguyên lo lắng cho anh.
“Cha yên tâm, họ cũng không biết con là ai. Con sẽ báo chính quyền, cha yên tâm.” Diệp Đông trấn an ông.
Kiều Lượng Nguyên gật đầu yên tâm đi vào trong.
“Điện Vương, có chuyện?”
Thường Thuận nhíu mày.
“Lên xe rồi nói.” Diệp Đông ngắn gọn ra hiệu.