• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy kinh nghiệm chữa bệnh của Lý Diệu Thần, ông ta có thể nhìn ra được hai toa thuốc này, đều có vấn đề lớn. Nhưng, trong hai toa thuốc này, rất nhiều vị thuốc, đều có tính xung đột rất lớn, hoàn toàn tương khắc nhau.



Mà có vị thuốc, phối hợp với nhau chính là tạo thành kịch độc.



Chỉ sợ hai toa thuốc này, một khi sử dụng, sẽ có vấn đề rất lớn! Vấn đề lớn này, đó là bị độc chết!



“Thưa ngài, hai toa thuốc này, tuyệt đối không thể phối hợp như thế được đâu!” Lý Diệu Thần, khuyến cáo nói.



Diệp Đông khoát tay, nói: “Tôi đến đây, chỉ mua thuốc, không phải nhờ ông chẩn bệnh. Ông cứ việc dựa theo toa thuốc của tôi bốc thuốc cho tôi là được rồi.”



Lý Diệu Thần mở miệng còn muốn muốn nói gì đó, nhưng suy xét đến Diệp Đông là bậc thầy võ đạo siêu phàm, lời đến bên miệng vẫn nuốt về.



Lúc này, Lý Diệu Thần tự mình lấy các vị thuốc cho Diệp Đông.



Toa thuốc thứ nhất, là Diệp Đông chuẩn bị cho mẹ mình, bên trong cũng có một số vị thuốc khá quý giá lại hiếm có, nhưng Thái Thiếu Đường đều có đầy đủ hết.



Toa thuốc thứ hai, là bản thân Diệp Đông cần, Diệp Đông chỉ liệt kê ra bốn loại thuốc trước mắt mình có thể dùng đến, trong đó một loại, đó là cái thứ lúc trước Diệp Đông đã nhìn thấy.



“Thưa ngài, toa thuốc đầu tiên liệt kê các vị thuốc đã đầy đủ hết, nhưng toa thuốc thứ hai ở đây chỉ có một loại thôi ạ.”



“Tôi nhớ ở chi nhánh khác hẳn là còn có một loại. Hai loại khác khá hiếm, xin cho tôi một chút thời gianthu thập.”



Nói xong, Lý Diệu Thần đã đem các vị thuốc đóng gói xong, giao lại cho Diệp Đông. Một màn này, rơi vào trong mắt của Lý Mỹ Na, cô ấy còn cảm thấy rất khó hiểu, rất kinh ngạc.



Ông nội chính là ngôi sao sáng của giới y học. Là thần y, rất nhiều gia chủ gia tộc lớn cấp tỉnh nhìn thấy ông đều phải tỏ ra khách khí. Mà bản thân ông nội cũng là một người rất kiêu ngạo



Nhưng, bây giờ, ông nội ở trước mặt Diệp Đông, dường như không có chút kiêu ngạo nào nữa!



Diệp Đông lấy ra một cái thẻ màu vàng đen, đưa cho Lý Diệu Thần: “Ông quẹt thẻ đi!”



Lúc Lý Diệu Thần nhìn thấy tấm thẻ vàng đen này, trong lòng lập tức rung động một lần nữa.



Đây là loại thẻ danh giá do ngân hàng Thụy Sĩ nổi tiếng phát hành với số lượng có hạn trên toàn thế giới. Toàn thế giới tổng cộng chỉ có một trăm thẻ mà thôi.



Ông ta cũng chỉ là vì tình cờ tham gia một cuộc gặp gỡ gia tộc cấp cao quốc gia, tình cờ nhìn thấy một vị gia chủ từng dùng loại thẻ này.



Lý Diệu Thần vội vàng đẩy trở về: “Thưa ngài, các vị thuốc của toa thuốc thứ hai còn chưa chuẩn bị đầy đủ, chờ sau khi tôi chuẩn bị đầy đủ, rồi ngài trả tiền thì cũng không muộn.”



Ngược lại Diệp Đông cũng không từ chối Lý Diệu Thần, nói: “Được, sau khi ông chuẩn bị đầy đủ thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi tên Diệp Đông.”



Sau đó, Diệp Đông nói một dãy số điện thoại. Lý Diệu Thần cũng cẩn thận nhớ kỹ số điện thoại. Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của tất cả mọi người, Lý Diệu Thần tiễn Diệp Đông ra tận cửa, lúc này mới thôi.



Trong phòng lớn, những khách hàng đó ồn ào bàn tán.



“Tấm lòng của thần y Lý thật là rộng lớn, xử sự rộng lượng! Không so đo với thằng nhóc này, còn tự mình bốc thuốc cho cậu ta...”



“Thái Thiếu Đường thật sự tuân theo phương châm khách hàng là thượng đế mà! thần y Lý gặp phải một khách hàng xấu tính như thế mà ông ấy còn tiếp đãi long trọng được...”



Đa số những khách hàng này là những người bình thường, căn bản không hiểu võ đạo, không biết trên thế giới này quả thực có sự tồn tại của võ đạo.



Ví dụ như nói vừa rồi Lý Mỹ Na và Diệp Đông, thật ra đã vận dụng võ đạo, nhưng ở trong mắt bọn họ, lại chính là đánh nhau một trận bình thường, thậm chí bọn họ còn cho rằng Diệp Đông ra tay như thế là không đúng với Lý Mỹ Na…



Không thể không nói, tầm mắt và trải nghiệm đã thật sự hạn chế rất nhiều trí tưởng tượng của con người. Tin tức mà người bình thường được tiếp xúc quả thực đều đã trải qua quá trình sàng lọc và loại bỏ.



Chỉ là người bình thường không tự biết, còn tưởng rằng là hư cấu mà thôi.



Bên ngoài cửa.



“Thưa ngài, nếu trong nhà ngài có người bệnh cần chẩn bệnh, họ Lý tôi đây bất tài, bằng lòng dốc sức vô điều kiện. Toa thuốc đó của ngài thật sự có chút vấn đề...”



Lý Diệu Thần là một thầy thuốc, vẫn là có chút nhịn không được mà nói ra lo lắng của bản thân. Đây chính là tấm lòng của một thấy thuốc.



Diệp Đông khẽ liếc nhìn ông ta một cái. Tổng thể mà nói, thái độ của Lý Diệu Thần cũng không sai, cho nên Diệp Đông cũng không ngại mà nói với ông ta nhiều hơn hai câu.



“Cái này thì không cần đâu.”



“Tương sinh tương khắc, cũng không phải là tương sinh liền chỉ có thể tương sinh, tương khắc liền chỉ có thể tương khắc.”



“Tất nhiên trên lý luận hai loại thuốc tương khắc, nếu điều chỉnh liều thuốc đến trình độ vi diệu nhất định, hoặc là dùng thủ pháp đặc thù tiến hành hoà trộn, đó là tương sinh. Ngược lại, tương sinh cũng có thể biến thành tương khắc!”



“Chính như âm dương tương sinh, vật cực tất phản, đây mới là đạo lí tương sinh tương khắc chân chính.”



Nghe được Diệp Đông nói những lời này, cả người Lý Diệu Thần giật mình một cái, giống như thể được khai sáng, được tỉnh ngộ.



Diệp Đông tiếp tục nói: “Như bệnh của ông, vốn sẽ không nặng thêm. Ông tự cho là lấy phương pháp phối thuốc tương sinh tiến hành trị liệu, thực ra lại tương khắc cản trởlàm bệnh tình càng thêm trầm trọng hơn. Nhìn thì như thể không có việc gì, thực ra tuổi thọ bị giảm xuống chỉ có một năm.”



Lúc này Lý Diệu Thần cúi đầu rất sâu.



“Thưa ngài, họ Lý tôi đây có mắt không biết thái sơn”



“Họ Lý tôi cả gan xin ngài hãy tgiúp tôi chữa bệnh! Họ Lý tôi nguyện ý trả giá bất cứ giá nào!”



Diệp Đông khẽ lắc đầu, nói: “Không cần trả giá đặc biệt gì, ông chỉ cần ở chẩn bệnh cho một nghìn người ở thành phố Tỉnh. Tìm được bốn loại thuốc đó! Làm được hai việc này, tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho ông!”



Sau đó, Diệp Đông xoay người rời đi. Nhưng cả người Lý Diệu Thần đều bị vây trong cảm giác chấn động vô cùng.



Thầy thuốc, chưa bao giờ nói với người bệnh có thể chữa khỏi hoàn toàn. Cho dù là đau đầu sốt hay cảm lạnh, bác sĩ kê thuốc cũng không dám nói rằng sau khi dùng chắc chắn chữa khỏi.



Lý Diệu Thần quen biết nhiều thần y như vậy, nhưng đều không có ngoại lệ. Nhưng, Diệp Đông, vừa rồi anh đã nói ra hai chữ này!



Đây là một sự tự tin và nắm chắc như thế nào. Nhưng Lý Diệu Thần cũng không có chút hoài nghi nào!



Chứng tắc nghẽn tâm mạch của bản thân, chỉ còn lại một năm tuổi thọ, đây là kết quả mà ông ấy phải dùng đủ loại phương pháp tra xét, phán đoán và suy tính mới đúc kết ra được.



Mà Diệp Đông từ đầu đến cuối cũng chưa bắt mạch hay chẩn bệnh gì cho ông ta, có lẽ cũng nhiều lắm chỉ là nhìn ông ta mấy lần mà thôi.



“Thần y! Thần y!” Trong đầu của Lý Diệu Thần, hiện giờ chỉ có mấy câu nói đó quanh quẩn thấm sâu.



Lúc này, Lý Mỹ Na cũng ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh Lý Diệu Thần.



Bóng dáng của Diệp Đông đã đi xa, Lý Diệu Thần vẫn nhìn bóng dáng Diệp Đông quẹo vào một con phố rồi biến mất, lúc này ông ấy mới thôi nhìn.



“Ông nội, cho dù anh ta nhận ra bức tranh này là đồ giả, nhưng có đến mức ông phải gọi anh ta là ngài không? Cho dù chúng ta kinh doanh Thái Thiếu Đường theo phương châm xem khách hàng là thượng đế, nhưng không cần phải đối đãi với anh ta như khách quý như thế chứ?”



“Chuyện này thật sự tổn hại đến thân phận của ông!” Lý Mỹ Na mang theo chút bất mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK