“Ra tay ác như vậy!”
“Mã Quân, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Phùng Kinh Ngô cao giọng nói.
Nhưng Phong Ngụy Nghiêm lại không lập tức bày tỏ thái độ. Bởi vì anh ta phát hiện bóng lưng của Diệp Đông rất quen thuộc.
Nhưng anh ta không chắc chắn lắm.
Lúc này.
Những cư dân vây quanh, đã có người nhận ra Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm!
“Đó hình như là tổng giám đốc Phong của tập đoàn Ngụy Nghiêm – Phong Ngụy Nghiêm!”
“Còn vị kia, hình như chính là Phùng gia chủ - chủ một trong bảy gia tộc lớn!”
“Một công ty bất động sản Long Chính đã là sự tồn tại chúng ta chỉ có thể trông lên rồi, không ngờ sau lưng còn hai người này nữa…”
“Thằng ranh này là con trai chủ cửa hàng bánh bao mà Trương Mai đi làm. Là Trương Mai rước đến! Đều do Trương Mai!”
Một khi Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô liên hiệp với nhau, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Khế Lệ.
Phía sau Mã Đại Hành và Mã Quân lại là sự tồn tại như vậy…
Những cư dân xung quanh gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đồng thời cũng càng thêm oán hận Diệp Đông. Oán hận nhà dì Trương. Cùng với nhà Trịnh Sương Sương!
Mã Quân nghe Phùng Kinh Ngô nói như vậy, trong lòng mừng như điên. Mã Đại Hành cũng vô cùng hưng phấn.
Lời này của Phùng Kinh Ngô gần như tương đương với chống lưng cho mình!
Chuyện hôm nay đủ để hắn khoe khoang cả đời trong giới các cậu ấm. Nếu như tuyên truyền thích hợp, thậm chí địa vị của hắn ta ở trong giới các cậu ấm Khế Lệ cũng tăng lên.
Như vậy, hôm nay bị đánh gãy chân, đánh vỡ mặt cũng đáng giá. Thậm chí, lúc này, Mã Đại Hành lén mở điện thoại ra thu âm.
Hắn muốn ghi âm lại, sau này sẽ đi khoe khoang với đám cậu ấm kia.
“Bác Phong, bác Phùng, hai người là gia chủ gia tộc lớn ở Khế Lệ, lại có thể ra tay trượng nghĩa vì cháu, cháu vô cùng cảm kích!”
Mặt Mã Đại Hành đầy kính sợ, giọng nói kích động đến độ hơi run rẩy.
Phùng Kinh Ngô, Phong Ngụy Nghiêm nghe Mã Đại Hành gọi vậy thì có chút khó chịu.
Tên Mã Đại Hành này, thật là gặp người sang bắt quàng làm họ! Bác trai? Cháu? Thân sao?
Trên thực tế, đây cũng mới là lần đầu tiên bọn họ gặp Mã Đại Hành.
Nhưng mà. Tóm lại nể mặt Mã Quân, bọn họ không nói gì cả.
“Không sao, nên làm!”
Phùng Kinh Ngô nói.
Nghe vậy, trong lòng Mã Đại Hành cũng mừng như điên.
Mà trong lòng cậu ta cũng cho rằng, Cha mình đã kết thân được với hai vị gia chủ này! Bằng không đối phương sẽ không chống lưng cho mình.
Mã Đại Hành nhìn về phía Diệp Đông: “Thằng khốn kia, không phải vừa rồi mày muốn xem tao dùng một cuộc điện thoại, ảnh hưởng đến số mệnh chúng mày thế nào so?”
“Phùng gia chủ và Phong gia chủ, chắc mày cũng thấy trên ti vi rồi! Ha ha, mày cảm thấy bọn họ có thể thay đổi số mạng chúng mày không?”
“Bây giờ, mày nói xem, mày đã cảm nhận được sức mạnh đè ép của tầng lớp xã hội chưa?”
Lúc nói lời ấy, Mã Đại Hành tràn đầy cảm giác ưu việt, mắt để trên trán.
“Vốn dĩ, tiền đền bù của những người này, tao đã chuẩn bị giữ lại một phần… Nhưng giờ tao đổi ý rồi, tao muốn giữ lại ba phần! Diện tích nhà cũng phải giảm đi ít nhất ba mươi phần trăm.”
“Ngoài ra, tao sẽ chơi đùa Trịnh Sương Sương! Còn phải chơi đùa trước mặt thằng nghèo kiết Lưu Bá nữa!”
“Còn cả quán bánh bao nhà mày, hôm nay tao muốn thấy nó nát bét…”
Diệp Đông cũng không quay đầu lại, thậm chí còn đưa lưng về phía Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Kinh Ngô, Mã Quân và Vương Niên.
Phù!
Diệp Đông đạp thẳng một cú vào vai bên phải của Mã Đại Hành.
Cú đạp này còn phát ra tiếng gió.
Rắc rắc.
Cái vai này của Mã Đại Hành gãy lìa.
A!
Mã Đại Hành chịu không nổi mà phát ra tiếng kêu đau đớn như heo bị chọc tiết. Tất cả mọi người ở hiện trường đều ngẩn ra.
Trợn tròn mắt!
Diệp Đông đung là gan to tày trời. Ông chủ của công ty bất động sản Long Chính đang ở đây.
Hai nhân vật cao cấp của Khế Lệ cũng đang ở đây. Diệp Đông nên nhanh chóng sợ hãi nói xin lỗi mới đúng.
Nhưng anh lại ngang nhiên ra tay với Mã Đại Hành tiếp. Đánh gãy một tay của hắn!
Đây chẳng phải là đang đánh vào mặt Mã Quân, Phùng Kinh Ngô, Phong Ngụy Nghiêm hay sao?
Phần lớn những người có mặt ở đây đều là những người bình thường nhất.
Mặt bọn họ đều trắng bệch!
Kể cả dì Trương cũng run rẩy.
“Tiểu Diệp…”
Dì Trương há hốc mồm, muốn nhắc nhở Diệp Đông mau trốn đi, nhưng há miệng ra, lại vì nôn nóng mà chỉ nói ra được hai chữ!
Diệp Đông trấn an nhìn dì Trương: “Dì Trương, không sao đâu, chỉ là mấy kẻ không đáng thôi…”
Lúc nói lời này, Diệp Đông cũng rất bình tĩnh, rát thờ ơ.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như có một hòn đá nặng cả tấn nháy mắt đè trên người, không thở nổi. Mặt ai nấy đều kinh hoàng!
“Cái tên cuồng vọng dốt nát này, mày lại dám nói những người ở đây là kẻ không đáng sao?”
“Chỉ dựa vào câu nói này đã đủ để mày bị băm nhỏ rồi!”
Mã Đại Hành cố nén đau đớn, nhưng lúc nói ra lại có chút hưng phấn.
Diệp Đông nói như vậy, đã hoàn toàn đắc tội với Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm rồi.
Mã Đại Hành tu tập võ đạo, đương nhiên biết Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô cũng đều tu tập võ đạo. Bất kính với bọn họ như vậy, sẽ hoàn toàn bị phế bỏ.
Kết cục của Diệp Đông lần này sẽ rất thảm! Thảm hôn mình gấp mười lần!
Phùng Kinh Ngô coi như là dựng nghiệp từ buôn muối, đương nhiên vô cùng kiêu ngạo.
“Thằng nhãi, mày nói ai là hôi lông?”
“Mày lặp lại lần nữa cho tao xem!”
Giọng Phùng Kinh Ngô lạnh như băng, người ta không kiềm chế được mà run rẩy.
Mã Đại Hành có thể nhìn ra được, nhân vật kiêu hùng này đã nổi giận rồi!
Nhưng mà.
Phong Ngụy Nghiêm nghe được giọng Diệp Đông, rốt cuộc anh ta đã chắc chắn rồi.
Phong Ngụy Nghiêm lập tức nói: “Phùng Kinh Ngô, im miệng!”
Câu nói này rất trầm thấp. Nhưng mang ý la mắng sâu đậm.
Phùng Kinh Ngô ngây ra. Mình và Phong Ngụy Nghiêm là anh em kết nghĩa. Nhưng trước giờ đều rất hòa thuận.
Dù năm xưa rất vất vả, nhưng người anh cả này cũng chưa từng mắng anh ta.
“Lập tức xin lỗi cậu Diệp!”
Phong Ngụy Nghiêm nói.
Phùng Kinh Ngô nghe vậy, lập tức run lên.
Giống như vậy, Mã Quân đứng bên cạnh Phùng Kinh Ngô vốn cũng định mắng Diệp Đông.
Nhưng nghe được tiếng mắng trầm thấp ấy của Phong Ngụy Nghiêm, ông ta như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Thậm chí mặt còn tái đi!
Cậu Diệp!
Tiếng gọi này, ông ta từng nghe. Ngay trong bữa tiệc ban nãy!
Dù Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô ngại có ông ta ở đó, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn nghe được mấy câu.
Phong Ngụy Nghiêm muốn giới thiệu với Phùng Kinh Ngô một nhân vật lớn, là người mà ngay cả anh ta cũng phải gọi là cậu Diệp.
Mà sở dĩ Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô có thể đi theo mình tới xử lý chuyện của con trai, cũng là do định đi thăm cậu Diệp, tiện đường tới mà thôi.
Mà nhân vật lớn ấy, cậu Diệp, lại là vị trước mặt này.