Rất nhanh lại có hai bàn khách tới, bọn họ cũng đồng ý chờ. Tỉ suất lên bàn của nơi này cũng rất nhanh.
Bàn khách chờ trước Diệp Đông và Lý Mỹ Na đã ngồi vào chỗ.
Qua ba bốn phút trôi qua.
“Hai vị khách quý, xin lỗi đã để hai vị chờ lâu. Bây giờ hai vị có thể đến ngồi ở bàn số chín.”
Ông chủ nói rất lễ phép khách khí. Ngay lúc Diệp Đông và Lý Mỹ Na chuẩn bị đi đến bàn số chín.
“Đứng lại! Bàn số chín là của Hổ gia!”
Ba người đàn ông dùng giọng điệu bề trên nói.
“Hả?”
Mặt Diệp Đông hơi nghiêm nghị.
Tới ăn một bữa cơm còn khó khăn như vậy, anh cảm thấy khó chịu.
“Sao nào? Thằng nhãi, mày còn không muốn à?”
Một người trong số đó lạnh giọng nói.
“Các cậu nói chuyện phải chú ý chút. Chúng ta bây giờ nói năng văn minh lễ độ, phải nói lý với đối phương!”
Một giọng nói đầy khỏe khoắn lại rất ngạo nghễ vang lên. Người nói chuyện trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng thật to, trong lòng ôm hai cô gái uốn éo, ăn mặc hở hang.
Người này chính là Trương Hổ, cũng là Hổ gia trong miệng bọn họ.
Ba người đàn ông kia nghe Trương Hổ nói vậy thì nói: “Hổ gia dạy phải.”
Trương Hổ híp mắt cười tươi.
Nhưng mà lúc này gã cũng nhìn thấy Lý Mỹ Na, hai mắt lập tức sáng lên.
Dù sao Lý Mỹ Na cũng đẹp hơn hai cô gái trong lòng gã không biết bao nhiêu lần.
Trương Hổ nói: “Tôi tên Trương Hổ, là con thứ ba trong nhà, người ta gọi là Hổ gia hoặc Tam gia gì đó cũng được.”
“Có thể mượn dùng bàn số chín không? Ngoài ra, để bạn gái cậu ăn cơm với tôi được không?”
Trương Hổ là ác bá của khu vực này. Trong khu thương mại này, nhắc tới tên gã, không ai không biết, không ai không hiểu.
Thế nên, đối với Trương Hổ, hắn nói ra thân phận của mình, chẳng khác nào đưa ra một lý do không thể chối từ!
Mấy khách đang đợi bàn ở xung quanh nhìn thấy đám người Trương Hổ, nghe thấy thân phận của gã, đều sợ hãi tạm thời rời khỏi phòng chờ, tránh ra xa chờ đợi.
Mấy bàn khách ở lân cận, trong mắt tràn đầy kiêng kị, thậm chí tiếng nói chuyện cũng thấp xuống.
Tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng về phía bên này, chỉ dám len lén liếc mấy lần.
Lý Mỹ Na lại âm thầm nổi nóng.
Lý Mỹ Na là cô cả nhà họ tôn, là tổng giám đốc xinh đẹp của một công ty lớn, là võ giả tu tập võ đạo, sao có thể để mặc một tên côn đồ ngông cuồng như vậy chứ!
“Anh Diệp, để tôi dạy dỗ hắn!”
Lý Mỹ Na nói.
Có Diệp Đông ở đây, đương nhiên cô ấy phải hỏi ý anh trước, đây là sự tôn trọng đối với anh.
Diệp Đông khoát tay, nói: “Không cần. Cô đang không khỏe, để tôi dạy dỗ là được.”
Nghe Diệp Đông nói vậy, trong mắt Lý Mỹ Na thoáng qua một chút tình cảm nhạt nhòa, còn có một chút ấm áp.
Đây là một người đàn ông vừa mạnh mẽ thô bạo, lại vừa tinh tế. Chỗ sâu trong tâm hồn thiếu nữ không rung động vì bất cứ ai lại dao động mãnh liệt.
“Ha ha ha! Không ngờ lại là một con cọp cái! Tao thích nhất là chinh phục loại cọp cái như thế!”
Lý Mỹ Na vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn là loại càng nhìn càng thấy đẹp. Trương Hổ nhìn Lý Mỹ Na từ khoảng cách gần, càng cảm thấy cô ấy nóng bỏng như lửa.
Người phụ nữ uốn éo trong lòng gã, dù trong mắt có chút ghen tị, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trương Hổ lại nhìn về phía Diệp Đông, ánh mắt lạnh thấu xương. Vừa rồi, Lý Mỹ Na nói muốn dạy dỗ gã, gã không coi là gì cả.
Hắn chỉ cho rằng Lý Mỹ Na là một con cọp cái không hiểu chuyện mà thôi Nhưng tên nghèo hèn Diệp Đông này lại nói muốn dạy dỗ hắn?
Nếu không đánh vỡ mồm Diệp Đông, chẳng phải là có lỗi với uy danh Hổ gia hay sao.
“Anh tên Trương Hổ? Đó chính là lí do để tao phải nhường bàn cho mày đó à?”
Diệp Đông mở miệng trước. Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, người này không phải kẻ ngốc thì chính là người nơi khác đến. Cho nên chưa từng nghe đến tiếng xấu của Hổ gia sao?
“Đồ rác rưởi, đúng là không biết trời cao đất rộng! Có gan gọi thẳng tên của Hổ gia!”
Ba người đàn ông kia đi về phía Diệp Đông, hiển nhiên là muốn động tay động chân.
Một người nhanh chóng tay tới. Chính là ông chủ nhà hàng, Hồ Huy.
Hồ Huy vội vàng nói: “Hổ gia, hai vị khách này không biết anh, có thể tha thứ được. Xin Hổ gia rộng lượng bỏ qua cho bọn họ!”
“Thế này đi, Hổ gia, hôm nay anh ăn cơm ở đây, tôi không tính tiền!”
Sau đó, Hồ Huy vội vàng nhìn Diệp Đông, nói: “Cậu thanh niên, mau xin lỗi Hổ gia đi. Hổ gia rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với hai người.”
Không thể không nói, Hồ Huy cũng có lòng tốt.
Nhưng mà.
Trương Hổ sầm mặt lại: “Vả miệng!”
Chát chát!
Hai tên đàn ông trong đó, một trái một phải, tát Hồ Huy hai cái thật kêu.
“Hừ, Hồ Huy, mày là thứ gì chứ. Lại dám cả gan dạy Hổ gia làm việc? Mày còn dám nói nhảm, khu thương mại này không còn chỗ làm ăn cho mày nữa đâu!”
Mặt Hồ Huy nóng rực, hai bên má đều sưng lên.
Có thể tưởng tượng được, hai cái tát vừa rồi mạnh đến mức nào. Đồng thời, ông ta cũng hơi run, rất sợ.
Lời đe dọa của Trương Hổ rất nặng. Thật sự sẽ khiến cái tiệm này của ông ta không làm ăn được nữa. Hồ Huy áy náy nhìn Diệp Đông, không có năng lực giúp đỡ.
“Hổ gia cái quái gì chứ, hai tay hai người đánh ông chủ, đều sẽ bẻ gãy. Sau đó mang mấy tên rác rưởi này ra ngoài cửa quỳ.”
“Bằng không, tôi không ngại đánh các người tàn phế hết!”
Diệp Đông trầm giọng nói.
Anh dứt lời, xung quanh bắt đầu xì xào. Theo lý mà nói, lúc này Diệp Đông nên sợ hãi nói xin lỗi Hổ gia mới đúng. Anh nói như vậy, đúng là tự tìm chết.
“Người anh em à, mau xin lỗi Hổ gia đi!”
“Em gái, em mau khuyên bạn trai em đi!”
Là một người lương thiện, Hồ Huy vẫn không nhịn được mà khuyên Diệp Đông, thậm chí còn khuyên Lý Mỹ Na.
Lúc ông ta khuyên Lý Mỹ Na, lại phát hiện trên mặt cô ấy cũng không có chút lo lắng nào.
Như thể, những lời Diệp Đông nói ra đều là chuyện đương nhiên. Những người khác cũng chú ý đến điểm này.
“Hai người này đúng là được cả đôi. Đều không biết trời cao đất rộng! Đúng là không biết xã hội tàn nhẫn mà!”
Rất nhiều người thầm nghĩ như thế.
“Hồ Huy, bị Hổ gia cảnh cáo, mày vẫn dám không nghe lời!”
“Lát nữa sẽ chỉnh mày sau!”
Ba tên đàn ông kia hung hăng trợn mắt nhìn Hồ Huy. Bất chợt, một trong ba người nhặt lấy một chai bia, xông về phía Diệp Đông.