Liên Thục Giai cũng rất sửng sốt.
Họ đều không ngờ Thiên Quách vậy mà có thể cùng Thiên gia chi chính thân thiết đến như vậy.
Phải biết trong các gia tộc lớn, chi chính chỉ chia sẻ quyền lợi với các chi thứ, hầu như không mấy thân thiết.
Thiên Quách gợi lên mấy phần tự đắc.
“Thật ra thì gia chủ Thiên gia chi chính là bác của tôi.”
“Bác tôi quản lý gia tộc rất nghiêm khắc, cho dù là người anh họ Thiên Nhất Hào cũng bị quản lý rất chặt chẽ. Khi còn đi học, anh ấy cũng không được để lộ thân phận của mình, huống hồ chi thứ như tôi cùng những người khác càng nghiêm khắc hơn…”
Hắn dừng lại nhìn sang Liên Thục Giai
“Thục Giai à, bên phía em nếu có cần anh giúp cứ nói, chỉ cần trong khả năng anh sẽ giúp em.”
Liên Thục Giai dù sao cũng là người thông minh, sao lại không nhìn ra tâm tư của Thiên Quách được chứ?
Nhưng cô vẫn không có thiện cảm với Thiên Quách.
Bọn họ không ai biết được Diệp Đông trong lòng cô vô cùng quan trọng, họ càng không biết Diệp Đông trong lòng có ý nghĩa như thế nào.
Trong lòng cô dường như không thể chứa thêm ai.
Thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học cô chủ động trở về chi chính của Liên gia phía Bắc cũng có lý do, một phần cũng vì Diệp Đông.
Nhưng vì cư xử bên ngoài nên cô cũng không biểu hiện gì.
“Cảm ơn.”
Liên Thục Giai chỉ đáp có lệ.
Thiên Quách lúc này quay vè phía Diệp Đông.
“Xem này, tôi lại quên, Diệp Đông à. Cậu nói cậu làm vườn sao? Có thể giúp gì cho chúng tôi nhỉ? Làm vườn cho chúng tôi chăng?”
“Nhưng mà nhà tôi đều là cây cảnh của nghệ nhân đắt giá, sợ là….”
“Hay là cắt cỏ? Thực sự mà nói cỏ nhà chúng ta toàn cỏ nhập khẩu, cắt không cẩn thận lại tổn thất. Tôi nghĩ cậu là kẻ vô dụng nhất ở đây, đi được nên đi đi thì hơn.”
Thiên Quách tỏ thái độ trực tiếp, trực tiếp khinh bỉ Diệp Đông.
Nghe lời nói của Thiên Quách, Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà vẫn treo nụ cười mỉa mai đồng tình với Thiên Quách.
Bọn họ cho rằng lời Thiên Quách nói là đúng, không hề sai tí nào. Diêp Đông đu bám để tạo quan hệ với bọn họ cũng chỉ là vì muốn chút lợi ích, làm người chán ghét vô cùng.
Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai lo lắng nhìn về phía Diệp Đông.
Mà Diệp Đông lại thản nhiên như không.
“Ừm.”
Anh chỉ đáp lại một chữ duy nhất.
Cứ như anh cũng đồng tình với lời nói của Thiên Quách.
Bản thân Diệp Đông cũng quan sát cẩn thận rồi, anh cũng hiểu rõ hơn ai hết thái độ từng người ngôi đây.
Người đáng kết giao giữ mối quan hệ nhất chắc chỉ có Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai mà thôi.
Hiện tại anh còn ở lại dây cũng vì hai người họ, cho nên anh cũng không so đo với bọn người kia.
Mà bên này bọn người kia nghe thấy Diệp Đông như thừa nhận thì trên mặt Thiên Quách trần ngập sự ngạo nghễ.
“Vương Phàm, Thục Giai, mấy người nói xem, Diệp Đông đây là tự mình biết mình, vậy mà còn không biết tốt xấu ở lại, mọi người nói xem cậu ta là vì cái gì?”
Thiên Quách cười nói.
Vương Phàm biết quan hệ của Thiên Quách với Thiên gia thì càng ra sức lấy lòng hơn.
Hắn ta cười nói: “Còn phải hỏi, cậu ta tất nhiên muốn lấy lòng chúng ta rồi. Chắc là muốn xin ít cơm…”
Lý Thanh Hà thì lắc đầu: “Nếu tôi mà là đàn ông, bị như vậy sẽ đi ngay, không thể nào mặt dày ngồi lại thế này được."
Nghe những lời kia, Xuân Bảo tức giận nói: “Đủ rồi! Mọi người không thể vì Xuân Bảo nghèo túng mà có thái độ như vậy được.”
“Nếu mọi người cứ như thế, tôi cùng Diệp Đông sẽ rời khỏi đây, đồng thời tuyệt giao với mọi người.”
Liên Thục Giai cũng kiến quyết nói: “Tôi cũng đi.”
Đám người Thiên Quách nghe Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai nói vậy thì sửng sốt.
Vẻ mặt Thiên Quách giận dữ nói: “Xuân Bảo, cậu vậy mà vì một tên nghèo hèn lại tuyệt giao với chúng tôi?”
Xuân Bảo gật đầu kiên định nói: “Đúng! Hiện tại tôi mối thấy rõ bộ mặt của mấy người. Sớm biết như thế tôi cũng không thèm tham gia bữa tiệc chó má này.”
Sắc mặt Thiên Quách vô cùng khó coi: “Được. Coi như cậu giỏi.”
Sau đó hắn nhìn về phía Liên Thục Giai.
“Liên Thục Giai, anh chí ít cũng là một cậu chủ thuộc gia tộc lớn, sự nghiệp phát triển không ngừng, gia sản của gia tộc không phải ít.”
“Hiện tại còn được gia chủ Thiên gia nhìn trúng, tương lai còn được vào chi chính làm việc, tiền đồ vô hạn, anh luôn theo dudoir em, vậy mà em lại vô tình với anh. Hôm nay vì một đứa như Diệp Đông mà em lại rời khỏi buổi tiệc này?”
Lúc trước, Diệp Đông tính ra cũng là người có chút tiền đồ, sau đó lại thế nào thê thảm ở rể Kiều gia.
Nói cho cùng kết giao với Diệp Đông cũng là vì nhìn trúng cái sự phát triển kia mà thôi, nếu không thì hắn không cần kết giao với loại người này.
Bây giờ mở miệng khép miệng đều là câu nói đồ vô dụng.
Hắn đây là ngang nhiên sỉ nhục Diệp Đông.
Liên Thục Giai lo lắng nhìn Diệp Đông.
Cô buộc miệng quát: “Im đi.”
“Trong lòng tôi Diệp Đông hơn anh gấp ngàn lần.”
Nói xong mặt cô có chút đỏ, đây như lời thổ lộ của cô với Diệp Đông.
Lúc trước Liên Thục Giai vô cùng rụt rè, hiện tại cô lại có thể nói ra lời này chứng tỏ Diệp Đông có bao nhiêu phân lượng với cô.
Liên Thục Giai nghĩ chỉ có vậy mới có thể bảo vệ tự trọng của Diệp Đông.
Thiên Quách, Vương Phàm, Lý Thanh Hà ngẩn cả người. Moi người còn nghĩ cô đòi rời đi là vì tâm tính cô thiện lương, ai ngờ lại có một nguyên nhân khác này.
Sắc mặt Thiên Quách hiện tại như gan heo.
Vương Phàm nhanh chóng lên tiếng: “Xuân Bảo, cậu điên rồi.”
“Đừng quên nhiều sản nghiệp của nhà cậu đều có quan hệ với Thiên gia chi chính bên kia.”
“Cậu nhanh xin lỗi Thiên Quách đi, cậu ấy với chúng ta nhiều năm là bạn học cũ, sẽ không so đo.”
Đồng thời Vương Phàm cũng nhìn về phía Liên Thục Giai.
“Thục Giai, cậu lại càng hồ đồ hơn, mau giải thích với Thiên Quách đi, xem như cậu đồng tình cùng Diệp Đông mà thôi.”
Lý Thanh Hà lúc này cũng lên tiếng.
“Xuân Bảo, Thục Giai, các cậu đừng tỏ ra bất cần như thế, các cậu cho đó là tình bạn sao? Đó là ngu ngốc, chẳng qua Diệp Đông thấy các cậu có tiền bám lấy bằng được, sau đó người ta làm phiền các cậu ngày đêm cho xem.”
“Nếu các cậu ngại mặt mũi thì để tôi kêu bảo vệ quét cậu ta đi, xem cậu ta là người xấu mà cho ra ngoài cũng không sao.”
Nói xong, Lý Thanh Hà nhìn Diệp Đông.
“Diệp Đông, hoặc cậu tự cút đi, hoặc tôi gọi người ném cậu ra ngoài như đống rác.”
Vẻ mặt Lý Thanh Hà tỏ vẻ chán ghét.
Xuân Hà cùng Liên Thục giai đang muốn nói gì đó. Diệp Đông đã nói trước.
“Thì ra đây là bộ mặt thật của các người.”
“Xem ra, rác rưởi là các người chứ không phải tôi. Nếu không nể mặc A Bảo cùng Thục Giai nên nhịn các người… tôi sai rồi.”
“Đối với rác rưởi, nên vứt đi thì hơn.”
Giọng nói của Diệp Đông vô cùng bình tĩnh
“Cái gì? Một phế vật vô dụng như mày dám nói bọn tao là rác?”
“Hừ, tao không đuổi mày ngay là đã nể mặt mày rồi, vậy mà mày còn dám nói bọn tao như vậy.”. Ngôn Tình Hay
Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà không nhịn được mà mắng chửi lớn tiếng.