Bốp! Bốp!
Hai cái tát giòn tan trên mặt Vương Hiền.
“Ai? Là ai đánh tôi?”
Vương Hiền vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Cô ta bị tát đến nổ đom đóm mắt, sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện người đánh mình chính là Bằng Kiên.
“Cái gì chứ? Mày cùng lắm chỉ là một kẻ hầu hạ em rể tao, vậy mà dám động tay chân với tao?”
“Em rể, tên Bằng Kiên này quá vô lễ! Em mau bẻ gãy tay hắn ta! Để hắn quỳ xuống xin lỗi chị đi!”
Vương Hiên gào lên, còn tiện tay cầm bình hoa trang trí bên cạnh nhào qua phía Bằng Kiên.
Nhưng Thanh Huy Hưng nhanh chóng đi đến, chụp được bình hoa kia.
Ông ta vô cùng tức giận!
Hướng bình hoa ném đến không chỉ có Bằng Kiên mà còn là nơi Diệp Đông đứng.
Ông ta cầm lấy bình hoa đập thẳng lên đầu Vương Hiền!
Bốp!
Bình hoa vỡ vụn!
Mảnh vỡ bình hoa trực tiếp cào lên đầu Vương Hiền, máu tươi cứ thế tuôn ra.
Vương Hiên hoàn toàn bất ngờ, không thể tin được.
Bình thường, vì mối quan hệ với em gái, Vương Hiền hiếm khi thấy bộ dạng Thanh Huy Hưng tức giận như vậy.
Hiện tại thấy được bộ dạng lạnh băng củi Thanh Huy Hưng thì có chút run rẩy.
“Em rể, em nhầm phải không, sao lại đánh chị chứ?”
Thanh Huy Hưng căn bản không để ý đến Vương Hiên, mà lập tức đi tới trước Diệp Đông.
Sau đó khom lưng thật sâu.
“Cậu Diệp, thành thực xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm, làm cho con mụ ngu ngốc này va chạm phải cậu!”
Vẻ mặt Thanh Huy Hưng vô cùng cung kính.
Vương Hiền trợn tròn mắt, lập tức sợ ngây người, cũng không nói được thành lời.
Diệp Đông nhìn Vương Hiền nhíu mày một chút: “Người như vậy không nên giữ lại đây.”
“Để cô ta đi xin lỗi nhân viên vệ sinh ở đây đi, rồi cho cô ta đi đi!”
Thanh Huy Hưng nhanh chóng đáp: “Vâng, cậu Diệp.”
“Mời cậu vào văn phòng nói chuyện một chút.”
Ngay sau đó.
Diệp Đông đi vào văn phong, được Thanh Huy Hưng mời ngồi ở vị trí chủ nhà.
Đến mức Vương Hiền còn đang ở trong tình trạng mơ hồ, bị Bằng Kiên đưa đi. Giờ phút này Vương Hiền nào dám kêu là gì.
Hiện giờ cô ta hiểu được đạo lý, Thanh Huy Hưng giữ cô ta lại, mặc kệ cô ta là vì nhìn nể mặt em gái.
Nhưng nếu cô ta làm chuyện ảnh hưởng đến ông ta, thì Thanh Huy Hưng sẽ không chút do dự mà dọn dẹp dạy bảo!
“Cậu Diệp, cậu tới biệt thự Phong Hoa là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Lão Hưng tôi không kịp quay về, làm cho ngài gặp chuyện không hay, mong ngài trách phạt.”
Thanh Huy Hưng lúc này như một đệ tử chờ chịu phạt, cung kính tôn trọng có thừa.
Diệp Đông xua xua tay nói: “Không sao cả.”
“Đúng rồi, Xuân Quang cùng ông có hợp tác đúng không?”
Thanh Huy Hưng có chút khó hiểu, đúng là Xuân Quang đối với ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ, gia sản cũng không có gì đáng nói, có thể nói gia sản của Xuân Bảo còn phải trông cậy vào Lão Hưng hắn chiếu cố.
Diệp Đông sao lại nhắc tới Xuân Quang?”
“Đúng vậy, cậu Diệp. Gia tộc của cậu ta đều dựa vào thu nhập các hạng mục hợp tác với bên tôi.”
Thanh Huy Hưng thành thật nói không dám có chút giấu giếm.
Diệp Đông nói: “Con trai ông ta là Xuân Bảo, chính là anh em tốt với tôi.”
Thanh Huy Hưng run lên, lập tức nói: “Cậu Diệp, tôi biết nên làm gì rồi.”
Diệp Đông gật đầu, trên mặt mang theo vẻ hài lòng: “Yên tâm, tôi không bạc đãi ông.”
“Ông đem công pháp đang tu luyện viết cho tôi xem.”
Tu luyện võ đạo công pháp, đối với võ giả mà nói, là bí mật, chưa bao giờ có chuyện chỉ bảo, không có chuyện lộ ra ngoài quá trình tu luyện.
Thậm chí có đại gia tộc, công pháp chỉ truyền dòng chính, không truyền dòng thứ, càng không cho phép chi thứ động tới.
Nhưng giờ phút này, Thanh Huy Hưng không do dự mà đem công pháp viết ra toàn bộ cho Diệp Đông.
Một võ giả cao cấp đỉnh phong, còn cần công pháp một kẻ tầm trung như hắn sao? Nực cười!
Thanh Huy Hưng cũng không hề lo lắng.
Chỉ là Thanh Huy Hưng có chút nghi hoặc, sao cậu Diệp lại muốn công pháp, đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn để ai đó tu luyện?
Dù là vậy Thanh Huy Hưng cũng không so đo.
Rốt cuộc, có thể cống hiến cho một vị tông sư đỉnh phong cao cao thì đó là vinh hạnh của hắn.
Ngay giờ phút này, Diệp Đông lại lấy bút trên bàn, ghi gì đó lên tờ giấy kia.
“Lão Hưng, người luyện được bát cực quyền, đây là tàn thiên. Có thể nói đây là cấp thấp mà thôi.”
“Tôi điều chỉnh một chút, có thể để ông thử tu luyện thiên bát cực quyền. Ông xem đến phòng bên luyện một chút xem sao.”
Lão Hưng nghe được lời này của Diệp Đông, lấy tờ giấy kia xem qua một chút.
Ông ta ngày đêm tu luyện bát cực quyền, đối với bát cực quyền khắc sâu, tìm hiểu rõ!
Ông ta thường tuy luyện lại cảm thấy có chút không thuận lợi, nhưng lại không rõ tại sao, mà ông ta vẫn luôn ở bậc trung, không tiến tới nội lực kình phong trong hàng võ giả.
Hiện nay, ông ta nhìn thấy Diệp Đông sửa chữa cho mình, trong lòng ông ta cảm thấy tiến tới võ giả là chuyện dễ dàng, bát cực quyền chỉ một chút đã như nước chảy mây trôi, không có gì cản trở.
Giờ phút này bát cực quyền này mới là chân chính bát cực quyền.
Cả người ông ta chấn động run rẩy, hơi thở dồn dập, ông ta còn như thấy bản thân đang đánh một bài thái cực quyền, có thể đột phá lập tức.
“Đa tạ ngài! Lão Hưng tôi nhanh đi luyện vài quyền đây!”
Lão Hưng lập tức đến văn phòng bên cạnh luyện nội công.
Giờ phút này ông ta đánh quyền như nước chảy mây trôi, không chút chướng ngại, như ý đạt được, lúc trước kinh mạch không có chút động tĩnh, hiện tại thì tốt rồi.
Phốc!
Cuối cùng ông ta đánh ra một quyền, như khám phá cái gì đó thông suốt, giống như bản thân vừa thoát ra lồng kính, trong cơ thể như có một lực lớn muốn bạo phát ra ngoài, ông ta trực tiếp đêm cỗ lực kia đánh vỡ cây gỗ vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Nội kình tam phẩm!
Ông ta đạt được rồi, ông ta lên hàng võ giả rồi!
Hơn nữa ông ta cảm nhận bản thân rất nhanh có thể đột phá tiếp.
Lão Hưng nhanh chóng chạy ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Diệp Đông.
“Cậu Diệp, cậu có ân với tôi, như là đức tái tạo ra tôi lần hai.”
Diệp Đông xua tay: “Đứng lên đi.”
Lão Hưng lập tức đứng lên, trong lòng vô cùng cảm kích, vẻ mặt đầy sự tôn kính.
Rất nhiều võ giả muốn hoàn thiện môn công pháp, chỉ sợ hao phí nhiều năm tâm huyết, còn chưa chắc làm được.
Diệp Đông vừa rồi chỉ qua vài phút ngắn, liền xem xong công pháp, còn tìm ra cách xử lý, đêm công pháp sửa lại hoàn thiện.
Đây là biểu thị điều gì?
Nội tâm Lão Hưng cảm thấy may mắn bản thân có thể đi theo Diệp Đông, xem như là tam sinh hữu hạnh.
“Phong Ngụy Nghiêm, cùng Lưu Huỳnh cũng sẽ tới đây.”
Diệp Đông nói.
Thanh Huy Hưng nghe vậy thì chấn động.
Ông ta biết Phong Ngụy Nghiêm ở Khế Lệ là to lớn thế nào!
Phong Ngụy Khiêm đến đây đầu quân Diệp Đông biểu thị đã đi theo Diệp Đông.
Mà Lưu Huỳnh là vị nào thì Lão Hưng nhất thời chưa nhớ ra.