Hắn ta biết rõ Thiên Quách có quan hệ với Vương Phàm nên sẽ quen biết Diệp Đông, cũng kiểm tra qua bối cảnh của Vương Phàm.
Trải qua nhiều lần đối chiếu thông tin, hắn phát hiện thực sự trước kia Vương
Chỉ là Thiên gia hợp tác dự án này với công ty của Vương Phàm là quá nhỏ, hoàn toàn họ không xem trọng!
Nếu không có lần điều tra này, Thiên gia cũng không biết bọn họ còn có dự án đó đấy.
Giờ phút này.
Vương Phàm nghe Thiên Nhất Hào nói vậy thì cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn ta vốn dĩ muốn chủ động cùng Thiên Quách tới đây là hy vọng có thể gặp được gia chủ Thiên gia cùng đại thiếu gia Thiên Nhất Hào!
Cuối cùng hắn cũng được gặp, lại vô cùng kích động.
Đặc biệt là khi thấy Thiên Lập Cường vì Thiên Quách mà ra mặt
Nhưng sự việc lại phát triển quá nhanh ngoài dự liệu của hắn!
Nếu là lúc trước, hắn có thể gặp Thiên Lập Cường cùng Thiên Nhất Hào thì đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng hiện tại thì khác.
Hiện tại hắn chỉ thấy vô cùng sợ hãi!
“Thiên tổng, ngài nhớ tới thật sự là vinh dự, đúng vậy…”
Vương Phàm rặn ra một nụ cười, cười còn xấu hơn khóc.
Thiên Lập Cường nhăn mày, cũng không nhìn tới hắn mà xoay người rời đi.
Ông ta chỉ muốn xác nhận có phải hay không thôi.
Thiên Nhất Hào cũng đi theo!
Thiên Lập Cường quay lại nhìn Thiên Quách nói một câu: “Nhất Hào, con xem đó mà làm, chúng ta cùng sản nghiệp Vương gia bên kia cứ như vậy cắt đứt đi.”
“Còn có, sau này Thiên gia có cần hợp tác gì đó, cứ theo nguyên tắc, chỉ có thể chọn một, theo dõi theo kỳ, tốt thì hợp tác, không thì dừng lại.”
“Hiệu quả hàng đầu! Không có ngoại lệ!”
Thiên gia đây là trừng phạt Vương Phàm, cũng là chặn đứt con đường của làm ăn của Vương gi bên kia.
Thiên gia nói chỉ ưu tiên chất lượng, nói vậy thì ẩn ý cũng đủ hiểu.
Chỉ cần theo từng kỳ, Thiên gia chấm dứt hợp tác với Vương gia vì vấn đề chất lượng, dù là gì thì cũng sẽ không có ai đồng ý hợp tác tiếp với Vương gia, đây là gì?
Chưa kể ép chất lượng cao thì Vương gia trụ được bao lâu chứ, chỉ có thể kéo một hơi tàn đủ ăn đủ sống mà thôi.
Vương Phàm tuy biết là bản thân xong rồi, chỉ là cũng hiểu đây là chuyện tốt nhất rồi, ít nhất vẫn còn hơi tàn mà kéo.
Phỉa biết rằng, Thiên gia chủ vậy mà thành thật cúi người chịu phạt một tiếng rưỡi, còn bồi thường tiền.
Thiên Quách cùng Vương Phàm cả người cứng đờ, từ ngoài vào trong có thể nói là hối hận từng chút một.
Cùng lúc đó.
Ngay tại phòng họp công ty của Xuân gia.
“Xuân Quang, ông đem vị trí tổng giám đốc giao cho Xuân Bảo, đây là không ổn!”
“Anh ta có thành tích gì đặc biệt, sao có thể ngồi ổn ở vị trí này?”
“Nếu ông cứ muốn cho anh ta lên chức Tổng giám đốc như vậy, tôi sẽ rút cổ phần”
Xuân Điền, bác của Xuân Bảo bất mãn nói.
Trong công ty này ông ta có 20% cổ phần, nếu đổi thành tiền cũng xem như ông ta có vài trăm tỷ.
Vậy thì rút ra thì tài chính công ty xem như có vấn đề ngay.
Xuân Quang nói: “Xuân Bảo quả thực có năng lực! Chúng ta cứ cho nó một cơ hội, rồi theo dõi thêm.”
Xuân Điền cũng dịu giọng: “Quan sát thêm cũng xem như có thể.”
“Nhưng mà nếu công ty có thể giao cho thế hệ trẻ tiếp quản thì cũng phải để cho Xuân Cường, cũng quản một bên.”
“Vậy đi, cho Xuân Cường nhà tôi quản bên tài vụ với mua bán là được.”
Dù là bộ phận mua sắm hay tài vụ cũng là trọng tâm của công ty.
Nắm giữ hai vị trí này thì khác nào nắm quyền công ty?
Xuân Bảo cảm thấy tức giận.
“Bác à, đây là muốn lấy rắn nuốt voi rồi à?”
“Xuân Cường quản lý mua sắm có bao nhiêu lợi ích mọi người đều biết rõ.”
“Giờ lại còn cả tài vụ sao?”
Xuân Điền vẻ mặt âm trầm.
“Xuân Bảo, cháu nay gan lớn rồi à? Dám nói với ta như vậy sao.”
“Có tin tôi rút cổ phần đi.”
Nghe Xuân Điền nói vậy, Xuân Quang vô cùng nôn nóng.
Xuân Cương ngồi bên cạnh lúc này mở miệng.
“Hừ, ba, bà quá hiền rồi!”
“Nếu bọn họ không chịu, vậy cứ rút cổ phần, mặc kệ họ.”
“Vừa lúc công ty cao ốc bên kia còn dự án với chúng ta, phó tổng bên đó quan hệ không tệ, ta nói một câu, xem như chấm dứt hợp tác thì xong.”
“Chúng ta thành lập công ty khác, kéo dự án về cho chúng ta, cũng không sao.”
Xuân Cường tự tin nói.
Nghe được lời này, Xuân Quang cùng Xuân Bảo lại cảm thấy khó chịu.
Xuân Bảo biết đây là công ty gia đình, công ty kiến trúc, chuyện hợp tác với các hạng mục nhà cao tầng.
Tuy các đối tác kia không gọi là lớn, nhưng đối với Xuân gia bọn họ thì đó là đối tác quan trọng cần giữ.
Vì hiện tại bọn họ lại nhận được một ít hạng mục của Thanh Huy Hưng, nếu như chấm dứt hợp tác… vậy thì….
Tiếp đó, Thanh Huy Hưng còn nhiều hợp tác lớn với công ty Xuân gia, nâng Xuân gia lên tầm mới.
Một khi Thanh Huy Hưng đã khai phá dự án, thì sẽ không thể thêm hạng mục khác.
Cho nên, trong hai năm, bọn họ rất sợ sẽ được hợp tác với Thanh Huy Hưng.
Mà công ty kiến trúc xây dựng của họ nếu không có hạng mục thì xem như chết.
Bây giờ công ty Xuân gia bọn họ chỉ có một hạng mục này.
Nếu Xuân Điền cùng Xuân Cường rút cổ phận, lại ngăn cản hợp tác thì xem như là rút củi dưới đáy nồi.
“ha ha, các người hối hận rồi chứ?”
“Xem mặt quan hệ thân thích của chúng ta. Ta cũng không tuyệt đường sống của mọi người.”
“Vậy đi, chúng ta tăng cổ phần 40%. Xuân Cường lên phó tổng quản lý mua sắm, tài vụ, chúng ta xem như vui vẻ.”
Xuân Điền cùng Xuân Cường cười đắc ý.
Đây là công phu sư tử ngoạm!
Cổ phần gấp đôi! Còn nắm giữ những bộ phận quan trọng trong công ty!
Trong khi đó công ty lại đang gặp khó khăn.
Hiển nhiên, bọn họ tính kế, đây là làm khó dễ muốn chiếm công ty của Xuân gia.
Xuân Bảo cùng Xuân Quang cả hai run rẩy.
Lại bất lực là bọn họ không còn cách nào khác
“Hừ, các người không xứng làm chủ công ty.”
“Sau khi Xuân gia lụi bại, các người tưởng mình thoát.”
“Bên kia lại đi hợp tác với những công ty đắc đội Thanh gia, Tôn gia, cùng Phong gia. Chẳng qua chúng ta nhãi nhép, họ không đặt vào mắt mới không chèn ép, chứ không thì sao?”
“Coi như ngày sau các người không có gì, ta cũng sẽ giúp đỡ.”
“Nhưng cũng nhìn đi vì hai người mà dự án khác của công ty cũng bị chặt đứt, không có chúng ta nối cho Thanh Huy Hưng thì xem như xong. Còn ở đó mà nói nhiều.”
Xuân Cường cùng Xuân Điền mỗi người một câu, trách cứ hai cha con Xuân Bảo.
Lúc này ngoài phòng họp.
“Thanh tổng, Xuân tổng bên trong, mời ngài vào trong.”
Bảo vệ của công ty kiến trúc Xuân gia vô cùng cung kính, kích động không thôi.