Hạ Húc chơi đòn tâm lý nên hỏi:
"Anh Dương, chẳng lẽ anh không muốn khai quật ra một cái năng khiếu của mình sao? Anh thật sự cam chịu một đời làm một người lái xe chở hàng không có gì lạ ư?"
"Cũng không phải tôi làm chơi đâu! Tôi nguyện ý mở ra số tiền lương cơ sở cao như vậy cho anh thì đương nhiên tôi sẽ không mò mẫm linh tinh về anh rồi! Tôi chân chính coi trọng thiên phú của anh!”
Cái nghề vận chuyển hàng hóa này của anh chỉ là một nghề lái xe bình thường, nhưng cái nghề thám tử lại có khả năng đưa anh trở thành một người có thanh danh hiển hách, và anh sẽ có thể trở thành một vị thám tử trứ danh."
“Phần lớn người tiến nhập vào sự an ổn thoải mái thì đều dễ cam chịu và sẽ rất khó thoát ly! Nếu anh không để cho mình bị ép buộc vào tình huống có thể làm ra sự thay đổi mang tính quyết định thì xác thực sẽ rất khó đổi đời.”
Dương Bác Văn vẫn như cũ còn rất do dự, cho nên Hạ Húc chỉ có thể từng bước phun ra những ngôn từ mê hoặc.
Một người thường thường không có gì lạ như Dương Bác Văn khi nghe đến câu thanh danh hiển hách thì đúng là đã đâm trúng cửa khẩu quan trọng nhất của ông ta.
Lái xe hàng tuy là nghề có không gian tăng cao có hạn, nhưng thực tế mà nói số tiền kiếm ra cũng không ít. Bẩn một chút và mệt mỏi một chút thì ông ta cũng chịu được, nhưng chủ yếu nhất vẫn là do cái nghề này không có thể diện.
Khi nói ra mình làm nghề lái xe vận chuyển hàng hóa thì phản ứng đầu tiên của người ta chính là: 'Ồ, thì ra anh ta chỉ là một người tài xế lái xe mà thôi!'.
Nghề này không sai biệt lắm so với nghề phụ hồ tại công trường. Nói về kiếm tiền thì nghề phụ hồ thật sự kiếm được không ít, nhưng mà quan niệm thế tục sẽ làm cho người ta mang theo vẻ kỳ thị và khinh khi.
"Anh Dương, không phải con trai anh rất thích xem bộ truyện tiểu học sinh thám tử sao? Nếu như con trai anh biết được anh cũng là một vị thám tử, hay thậm chí một ngày nào đó cả nước đều biết được anh là một vị thám tử trứ danh thì. . ."
Hạ Húc chỉ nói ra một nửa lời nói để tạo thành một cú áp đảo cuối cùng nhằm lưu lại không gian tưởng tượng càng lớn hơn cho Dương Bác Văn.
Dương Bác Văn nghe vậy thì tựa như đã tưởng tượng đến cảnh tượng con trai ông ta kinh ngạc hoan hô rồi nhào vào lồng ngực mình, sau đó luôn quấn lấy chính mình và nói rằng con cũng muốn làm thám tử, rồi con trai ông ta lại nói khoác với bạn học của nó,. . .
Trầm mặc một lát thì Dương Bác Văn mới bất đắc dĩ cười khổ, nói:
"Cậu chủ nhỏ, cậu mới là người biết ăn nói hơn cả tôi đấy! Cậu nói vậy mà tôi từ chối thì liền cảm giác như đang phạm tội lớn ngập trời vậy!"
"Đã như vậy thì tôi sẽ thử mấy ngày đi, cũng vừa vặn tôi muốn được nghỉ ngơi! Nếu như tôi thật sự có thể làm được thì tốt, còn nếu tôi làm không được thì tôi sẽ không lấy tiền lương của cậu đâu!"
Hạ Húc đánh nhịp mà nói ra: "Anh cứ việc yên tâm, anh mà làm không được thì chẳng phải đang nói tôi đã nhìn lầm người hay sao? Chuyện sẽ bị đánh mặt này mà tôi không có nắm chắc thì tôi cũng sẽ không làm đâu! Cứ quyết định như vậy nhé! Hôm nay anh Dương hãy về trước đi, 8 giờ sáng mai anh tới đây đi làm là được!"
Dương Bác Văn tiến nhập vào trạng thái rất nhanh, ông ta trực tiếp đem chính mình trở thành thân phận nhân viên và có chút ngượng ngùng mà gãi đầu một cái rồi nói: "Cậu chủ hãy gọi tôi là lão Dương đi, vì dù sao tôi sẽ đi làm ở công ty của cậu mà. Nếu cậu xưng hô anh em với tôi thì không hợp thích cho lắm. Mới vừa nãy thì còn không có gì, nhưng thân phận bây giờ đã khác biệt nên cảm giác rất khó chịu."
Cũng không biết là do ông ta biết nhún nhường như thế hay là do tính cách của ông ta vốn là như vậy? Tuy việc này chỉ là việc nhỏ không đáng kể nhưng ông ta lại bày ra thái độ như này thì quả thật đã làm cho Hạ Húc cảm thấy phi thường thư thái.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể âm thầm tán thưởng một câu là mệnh cách vượng phu của tiểu Bạch Hoa quá kinh khủng.
Dương Bác Văn cũng không chỉ vẻn vẹn thỏa mãn thiên phú mà hắn cần, mà thậm chí ngay cả tuổi tác, gia cảnh,… cũng hoàn mỹ phù hợp với suy nghĩ của hắn.
Bởi vì việc trực tiếp nhận người và trông cậy vào chuyện người xa lạ sẽ trung thành cẩn trọng tuyệt đối trong thời gian ngắn hiển nhiên là chuyện không thực tế, bởi vậy ngay từ đầu Hạ Húc đã dự định muốn tuyển chọn một người đã thành gia lập nghiệp.