Dương Bác Văn nói: "Cậu chủ, tìm được rồi!"
Hạ Húc bên này thất vọng trở về, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới Dương Bác Văn vậy mà đã trở về cửa hàng từ rất sớm, vả lại ông tôi còn mang đến cho hắn một tin tức tốt. "Tìm được cái gì? Chương Kiến Dân à?" Hạ Húc nghe vậy mà sửng sốt hỏi.
"He he he, đúng vậy, chính là Chương Kiến Dân! Tôi đã tìm ra địa chỉ của hắn!" Dương Bác Văn mang thần sắc tràn đầy cảm giác thành tựu và tự đắc nói ra, hiển nhiên bộ dáng không dám tin của Hạ Húc đã làm cho ông ta vô cùng thỏa mãn.
"Nhanh như vậy sao?" Hạ Húc hơi nghi ngờ mà hỏi tiếp.
Hắn thật sự có chút không tin vì dù cho Dương Bác Văn có thiên phú rất cao nhưng trước kia ông ta cũng không có kinh nghiệm. Nếu nói ông ta có thể tìm tới Chương Kiến Dân thì hắn vẫn có thể tin tưởng, nhưng nếu nhanh đến loại trình độ này thì liền có chút ngoại hạng.
Chỉ mới không tới một ngày thì sợ là đến tìm hiểu tình báo hay thậm chí hiểu rõ tư liệu cũng đều không đủ thời gian.
Dương Bác Văn cười ngượng ngùng một tiếng rồi giải thích: "May mắn, may mắn thôi! Cậu chủ, ngài cũng biết trước đó tôi là một tài xế lái xe mà! Ngoại trừ chở hàng ra thì tôi còn quen biết không ít bằng hữu, và bọn họ trên cơ bản đều sẽ xây dựng nên một chút group chat dùng để tán gẫu, cho nên ngẫu nhiên sẽ thông báo một số chuyện trên đường xá. Không phải cậu đã nói vào mấy ngày trước cái người tên Chương Kiến Dân kia mới vừa được thả ra từ cục cảnh sát sao? Mà hắn ta muốn về nhà thì khẳng định phải gọi xe, và hắn ta đã đi xe của một người trong nhóm."
Hạ Húc khẽ hỏi: "Sau đó anh Dương đã trực tiếp hỏi ra địa chỉ của hắn ta rồi à?"
Dương Bác Văn mang thần sắc phấn khởi, trong lời nói của ông ta cũng có chút ý vị khoe khoang: "He he he, vì cục cảnh sát có rất ít người, cho nên nếu ở bên đó chờ khách thì căn bản là không có mấy ai. Tôi đã hỏi một lần trong nhóm tài xế, cùng ngày đó có hai chiếc xe đến chở người, một xe chở người đến cổng trường cấp 3 Tinh Thành, đó chắc hẳn là Tiết Minh Kiệt mà mà cậu đã nói. Còn một xe khác thì chở người đến cổng của tiểu khu Đại Vương Đình. Thời gian của hai xe không khác biệt lắm, rất có thể trên chiếc xe thứ 2 chính là Chương Kiến Dân mà ngài đã nói, hắn và Tiết Minh Kiệt được thả ra cùn một đợt."
Đây là lần đầu tiên Dương Bác Văn cảm giác mình vậy mà cũng có thể có được thời điểm xuất sắc đến như vậy. Ông ta không ngờ mình có thể khống chế thuận buồm xuôi gió đối với một chuyện nào đó như thế.
Cứ việc cũng không có 'Người xem', nhưng vẫn cũ đã để cho Dương Bác Văn có một loại cảm giác đại xuất danh tiếng. Vả lại không biết thế nào mà loại cảm giác thăm dò người khác này lại khiến cho ông ta cảm nhận được một sự kích thích phi thường đặc biệt, phảng phất như ông ta đã thức tỉnh được một niềm yêu thích rất đặc thù, điều này làm cho cả người ông ta tiến vào trạng thái nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy phấn khởi.
Hạ Húc cười nói: "Lợi hại! Nói thật anh Dương đã có chút vượt qua dự liệu của tôi! Thiên phú của anh Dương còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy!"
Hạ Húc đương nhiên sẽ không nói ra lời nói ủ rũ khi người ta đang cao hứng, cho nên hắn keo kiệt không chút nào mà đưa ra ngón tay cái để khen ngợi Dương Bác Văn.
Nhưng xác thực Hạ Húc đã không nghĩ tới, ngoại trừ thiên phú của bản thân ra thì mạng lưới quan hệ của Dương Bác Văn vậy mà cũng là một cỗ lực lượng không thể bị bỏ qua.
Dương Bác Văn khiêm tốn nói: "Nào có, nào có! Vẫn là do cậu chủ ngài rất lợi hại, chỉ nhìn xem một chút mà ngay cả người ta làm gì hay thậm chí am hiểu cái gì cũng đều rõ rõ ràng ràng! Ngài quả thực còn hiểu rõ tôi hơn so với chính tôi nữa! Bản sự của tôi vẫn còn kém xa lắm!"
Mặc dù được Hạ Húc nhấc lên cỗ kiệu, cứ việc cảm xúc đang rất phấn khởi, nhưng Dương Bác Văn thật sự cũng không để mình bị tung bay. Ông ta vừa ngượng ngùng vừa khiêm tốn mà nâng Hạ Húc lên.
Nhưng mà lời này vẫn có tối thiểu bảy tám phần phát ra từ nội tâm của Dương Bác Văn, bởi vì đã trải qua nửa ngày nếm thử thì ông ta cũng đã xác nhận bản thân mình quả thật rất có Dương Bác Văn trên phương diện trinh thám này. Đồng thời ông ta cũng rất tâm phục khẩu phục đối với vị tiểu cậu chủ chân chính này của mình.
Bởi vì Hạ Húc chỉ cần nhìn một chút thì liền có thể phân tích ra thân phận và nghề nghiệp của người khác, thậm chí ngay cả sở trường của người ta cũng bị hắn nhìn ra. Bản lãnh này chỉ sợ đến cả giun đũa trong bụng cũng đều muốn tự than thở là không bằng Hạ Húc.
So sánh với Hạ Húc thì chút thiên phú này của ông ta liền hiện ra vẻ không quan trọng và không đáng giá nhắc tới.