Mục lục
Ta Có Thể Nhìn Thấy Thuộc Tính Nhân Vật (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ nguyên nhân Đường Ấu Hinh trở thành người tàng hình ở trong lớp ngoại trừ việc cô ấy có tính cách hướng nội tự bế ra, thì cũng là do cô ấy có loại tướng mạo khí chất đặc biệt này.

Bộ dáng của Đường Ấu Hinh tuy là rất xinh đẹp, nhưng trên thực tế đối với các thiếu niên ngây thơ kia thì lực hấp dẫn sẽ không lớn. Thậm chí phối hợp với tính cách và gia cảnh thì sẽ chỉ làm cho người ta chế nhạo ức hiếp cô ấy mà thôi.

Thế nhưng đối với người có tâm trí càng thêm thành thục như Hạ Húc, vậy khuôn mặt càng đơn thuần non nớt thì sẽ càng có sự hấp dẫn trí mạng. Vẻ xấu hổ e sợ, dáng vẻ mảnh mai và tính tình hướng nội thì sẽ càng điên cuồng kích thích bản năng muốn bảo hộ của người nam nhân.

Nhất là vào lúc này, cũng không biết là do bị 'ức hiếp' hay là trời sinh như thế, mà hai con mắt của Đường Ấu Hinh lại biểu lộ vẻ ủy khuất, kèm theo khuôn mặt non nớt tinh khiết của thiếu nữ thì không hiểu sao đã sinh ra một loại cảm giác vũ mị nhỏ bé mịt mờ.

Chỉ một tia vũ mị rất nhỏ nhưng lại giống như lấy bút vẽ điểm mắt cho rồng có thần. Sự đơn thuần và vũ mị xen lẫn nhau này làm cho người ta vừa muốn cẩn thận nghiêm túc che chở, và vừa không thể tự đè xuống một luồng cảm xúc hỗn tạp muốn ức hiếp bạo ngược.

Nhưng ý niệm muốn ức hiếp bạo ngược vừa dâng lên thì liền bị áp chế bởi ý niệm muốn che chở tự trách ăn năn áy náy.

Loại tâm lý tương phản này lại lần nữa mang theo một luồng kích động bạo ngược, và cứ thế lặp đi lặp lại.

Nó luôn thời thời khắc khắc kích động thần kinh người nhìn, để cho trìu mến chi tình trong nội tâm người nhìn không ngừng kéo lên.

Giờ phút này, Hạ Húc mới minh bạch thế nào là lê hoa đái vũ, thế nào là vừa thấy mà yêu, và vì sao cổ nhân sẽ sáng tạo ra loại câu nói này để miêu tả về nữ nhân.

Bởi vì đây quả thật là hình tượng giản dị nhưng đầy đủ, và cũng tìm không ra câu khác thích hợp hơn để hình dung.

Không chút nào khoa trương mà nói, không cần xem dáng vóc bên trong bộ đồng phục cồng kềnh, mà chỉ bằng vào cái khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc này và mệnh cách 5 sao kia thì quả là người đúng như tên.

Vả lại Đường Ấu Hinh chỉ để mặt mộc, vì lấy gia cảnh của cô ấy thì hiển nhiên sẽ không có khả năng có được đồ trang điểm.

Nếu như vẽ lên một chút trang điểm và phối hợp với trang phục và trang sức thích hợp, như vậy dung mạo của Đường Ấu Hinh sẽ triệt để nẩy nở, và sẽ đem một luồng vũ mị như có như không trên khuôn mặt non nớt kia biến thành thực chất.

Từ đó nếu lại chân chính 'ức hiếp' một phen thì không biết Đường Ấu Hinh sẽ trở nên kinh diễm tuyệt luân đến cỡ nào.

Bộp!

Chủ tiệm mì lại đem tới một bát mì khác. Lúc đặt bát mì xuống mặt bàn đã sinh ra một tiếng va chạm nhỏ xíu.

Hạ Húc nhanh chóng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Đường Ấu Hinh, vì hắn lo lắng nếu mình lại nhìn tiếp thì bộ dáng 'ức hiếp' giả vờ kia có lẽ sẽ biến thành thật.

Ngay sau đó Hạ Húc dứt khoát chộp lấy đôi đũa và vùi đầu ăn. Với thân thể nam nhi đang tuổi ăn tuổi lớn này thì chút bánh màn thầu kia làm bữa sáng còn được, nhưng để làm bữa trưa thì không đủ.

Có lẽ đã tướng ăn của Hạ Húc gây chú ý, Đường Ấu Hinh lặng lẽ ngẩng đầu liếc một cái, sau đó tốc độ ăn của cô ấy bất tri bất giác mà cũng tăng lên, rốt cuộc đã không ăn à từng sợi mì nữa.

Hai người trầm mặc mà ăn và cũng không giao lưu, trong quán không nhiều khách nhân cũng lần lượt đi hết, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên hơi quạnh quẽ.

Chẳng mấy chốc sau, Hạ Húc cũng đã ăn hết sạch cả tô mì. Nhìn thấy Đường Ấu Hinh chỉ mới ăn được gần một nửa nhưng hắn cũng không thúc giục, mà chỉ là đánh giá tiệm mì một chút.

Hắn buồn bực ngán ngẩm mà nhớ tới năng lực đặc thù mà mình mới vừa thu hoạch được không lâu. Hắn theo thói quen mà hướng mắt nhìn về phía chủ tiệm mì đang ngồi uể oải tại cửa ra vì không có khách tới ăn.

Chủ tiệm mì là một người đàn ông trung niên, mặc quần đùi đen và áo lót trắng, trên bờ vai còn vắt lên một cái khăn lông trắng, và trong miệng thì đang ngậm một điếu thuốc.

Ngay sau đó giao diện thuộc tính liền mở ra.

【 tính danh 】: Tiết Minh Kiệt

【 đẳng cấp sinh mệnh 】: 1

【 tiềm chất mệnh cách 】: [ vai phụ: « người sắp chết »]

【 tiềm lực thiên phú 】: Đánh bạc (3 sao)

【 đặc thù 】: Không

【 chấp niệm 】: Chân thật trải qua thời gian.

【 hảo cảm 】: 2

"Ông chủ này quả là thâm tàng bất lộ!"

Mí mắt Hạ Húc hơi nháy một cái.

Với thiên phú đánh bạc 2 sao thì dù cho không phải là Đổ Thần tại thế, nhưng tối thiểu cũng là một vị cao thủ!

Lại thêm cột chấp niệm kia là 'Chân thật trải qua thời gian', quả thực là có chút ý vị sâu xa.

Ông chủ này có khả năng chính là một người có chuyện xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK