Mục lục
Ta Có Thể Nhìn Thấy Thuộc Tính Nhân Vật (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Húc nói: "Bác tài, đi tới Cảnh Uyển Thời Đại bên kia rồi sau đó lại đi tới hai chỗ nữa nhé."

Sau khi đến thời gian đóng cửa của khu tuyển nhân tài, Hạ Húc chỉ có thể chờ đợi ngày mai lại đến.

Vừa đi ra ngoài hắn liền chặn lại một chiếc xe taxi rồi ngựa không ngừng vó mà chạy thẳng đến mục tiêu kế tiếp.

Cảnh Uyển Thời Đại chính là khu cư xá mà ngày hôm qua bọn người Tiết Minh Kiệt đã đánh bạc.

Trước đó Hạ Húc đã đoán ra được bên trong khu vực lân cận Cảnh Uyển Thời Đại có tổng cộng có ba khu du lịch. Hắn dần dần loại trừ từng cái là đã có thể tìm tới ông lão khu công trường bên trong kịch bản « người sắp chết ».

"Hẳn là nơi này rồi! Chẳng lẽ ông già đi ra lừa người kia lại còn quan tâm đến giờ hành chính 9 giờ tới và 5 giờ về hay sao?"

Việc tìm kiếm trạm du lịch ngược lại là rất thuận lợi, dù sao trang web chính thức của người ta cũng đã đánh dấu rồi. Mấy cái tiệm ăn mặt tiền kia mặc dù nhỏ như con ruồi nhưng bật đèn màu xanh mơn mởn để chiêu mời lại phi thường dễ thấy khi ở trong màn đêm. Nhưng mà việc tìm đến ông lão khu công trường cũng không có thuận lợi như vậy.

Sau khi loại trừ xong hai trạm du lịch xung quanh nơi này, Hạ Húc liền miễn cưỡng xác nhận địa phương mà ông lão khu công trường kia có khả năng xuất hiện nhất. Nhưng xung quanh trống rỗng đen như mực và không có bất luận bóng người nào, cũng chỉ có công trường cạnh bên là vẫn sáng lên một chút ánh đèn.

Chung quanh vốn là rất vắng vẻ, mà ban đêm cũng không có đèn đường, và càng không có các loại chợ đêm, cho nên ông lão khu công trường kia không đi ra ngoài thì cũng là chuyện bình thường.

Ban đầu Hạ Húc cũng thư thả, thế nhưng liên tục ba ngày hắn đã dành ra giờ nghỉ trưa để đặc biệt đến đây đi dạo một vòng, thế mà kết quả vẫn như cũ là không thu hoạch được gì. Hắn không có gặp được ông lão khu công trường kia và đến Chương Kiến Dân không tìm ra. Ngay cả tiểu đệ hắn muốn thuê để đi theo dõi mà cũng không tìm được ai thích hợp.

"Chẳng lẽ ta đã tìm nhầm chỗ rồi ư? Hoặc là kịch bản chỉ là sự trùng hợp đến cực hạn? Thời điểm Chương Kiến Dân đến thì ông lão khu công trường kia mới bắt đầu chào hàng chăng?"

Hạ Húc không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi phán đoán của mình.

Ông lão khu công trường bên trong kịch bản « người sắp chết » có lẽ còn chưa tới thời điểm đi ra, nhưng dù saođây cũng là thế giới chân thật, cho nên dưới tình huống bình thường thì ông lão khu công trường sẽ luôn không có khả năng đi ra chào hàng đồ cổ ngay lúc Chương Kiến Dân vừa đi ngang qua được. Vậy khẳng định ông ta đã sớm ở đó để chào hàng đồ cổ, hay thậm chí thường ngày ông ta luôn hoạt động ở đó.

Nếu là như vậy thì mặc kệ kịch bản đã tiến triển ra một bước kia hay chưa, nhưng chỉ cần tìm được địa điểm thì Hạ Húc sẽ có thể gặp được ông lão khu công trường mới đúng. Tuy nhiên mấy ngày qua hắn đều sắp dạo sạch các nơi lân cận, nhưng đừng nói là lão già kia, mà đến một bóng người thì hắn cũng không có gặp được mấy cái.

. . .

Vào thứ sáu, Hạ Húc sau khi liên tục sử dụng thời gian nghỉ trưa để vội vàng chạy đi tìm kiếm ông lão khu công trường kia, thì nay hắn lại vội vàng nghỉ trưa đến cơm cũng đều ăn không ngon. Vì Hạ Húc đã không có tinh thần để tiếp tục theo dõi.

Nhưng dù sao ngày mai sẽ là cuối tuần, cho nên hắn liền có thời gian hai ngày để có thể tìm kiếm thoải mái, cho nên hắn cũng không thiếu một cái buổi trưa để nghỉ ngơi ăn cơm.

"Đến đây, ăn một miếng đi!"

Hạ Húc gắp lấy một phần thịt kho tàu và lại bắt đầu hướng về tiểu Bạch Hoa mà tiến hành cho ăn.

Đường Ấu Hinh tựa như cũng có chút quen thuộc mà cẩn thận nghiêm túc nhìn trái nhìn phải một chút. Khi phát hiện bên trong phòng học đã không có những người nào khác thì cô ấy liền cắn lấy miếng thịt kho tàu.

Đã kiếm ra tiền nên Hạ Húc đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình. Số miếng thịt kho tàu này cũng không nhiều nhưng cắt ra lại tương đối lớn.

Đường Ấu Hinh cắn hết một ngụm liền làm cho cái má của cô ấy phồng lên rõ ràng, tựa như chú chuột hamster đang nhồi đồ ăn vào miệng vậy. Đồng thời trên mặt cô ấy cũng lộ ra một tia hạnh phúc thỏa mãn nhỏ xíu.

Hẳn là Đường Ấu Hinh đã lâu chưa được ăn món này.

Theo Hạ Húc quan sát mấy ngày, chỉ có khi Đường Ấu Hinh ăn ngon thì cô ấy mới có thể bất giác để lộ ra vẻ thoả mãn này, đến con mắt cũng đều cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Hoàn thành một lần cho ăn thì Hạ Húc đột nhiên hơi động trong lòng nên hỏi: "Cậu có muốn kiếm tiền không?"

Đường Ấu Hinh nghe vậy mà con mắt lập tức sáng lên và gật đầu như giã tỏi, nói: "Muốn chứ! Cậu có nghề nào để làm thêm sao?"

Dù sao chấp niệm của cô ấy được viết sáng loáng là muốn kiếm lời thật nhiều từ món tiền nhỏ.

Mà cô ấy đã cảm thụ qua sự nghèo khó nên mới có khát vọng về tài phú.

Đây cũng là nhân chi thường tình. Nếu tại loại tình huống này mà có thể thủ vững bản tâm và sự tự tôn là điều rất đáng quý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK