Tham niệm trong người nào dễ dàng lắng lại và khống chế như vậy. Thời điểm không có thì rất muốn có được, nhưng sau khi có được thì lại càng muốn nhiều hơn. Đây chính là nhân chi thường tình.
Dù cho Hạ Húc đã kiếm được không ít tiền, thậm chí hắn cũng không xác định bên trong kịch bản « người sắp chết » còn có chỗ tốt nào có thể kiếm ra tiền nữa hay không, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ bỏ qua gốc cây rụng tiền như Chương Kiến Dân thì trong lòng hắn vẫn như cũ tràn đầy sự tiếc nuối và không cam lòng.
Nhưng hiện tại Hạ Húc đã mất đi tung tích của Chương Kiến Dân, do vậy hắn có lại không cam lòng hơn nữa thì cũng vô dụng.
Tuy nhiên, nếu dùng lý trí để ngẫm lại thì coi như hiện tại Hạ Húc có biết rõ Chương Kiến Dân đang ở đâu, nhưng hắn lại thiếu phương pháp để phân thân, cho nên hắn cũng sẽ không có cách nào thời thời khắc khắc theo dõi Chương Kiến Dân, từ đó việc mất đi tung tích của Chương Kiến Dân cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Ta vẫn nên đi thuê một người hỗ trợ mới được. Thế giới này có thể có kịch bản « thợ săn » và « người sắp chết » thì cũng khó tránh khỏi sẽ có kịch bản khác. Muốn mưu đồ bố trí thì ta cũng nên có đám nhân thủ đi nhìn chằm chằm nhân vật và kịch bản phát triển."
Ban đầu Hạ Húc còn muốn tìm đến ông lão khu công trường trước rồi lại nói, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy việc tìm kiếm nhân thủ mới là việc cấp bách nhất.
Nhưng việc tìm nhân thủ có cấp bách thế nào thì cũng cần sau khi tan học mới lại nói.
Tiếp xong điện thoại của sở cảnh sát, Hạ Húc tùy tiện mua một phần cơm hộp tại cửa trường học rồi trở về phòng học.
Thời điểm ăn cơm thì trong phòng học rất vắng lặng, chuẩn xác mà nói là chỉ còn có một mình Đường Ấu Hinh.
Đường Ấu Hinh ngồi tại chỗ và ăn trưa từng ngụm nhỏ n.
Chỉ khi không có những người khác thì Đường Ấu Hinh mới không ghé mặt vào bàn để ăn. Nhưng cô ấy vẫn như cũ có vẻ lén lén lút lút. Miệng nhỏ gặm một cái rồi liền y như kẻ trộm mà nhìn về phía cửa sau phòng học.
Thật vừa vặn ánh mắt của Đường Ấu Hinh liền va chạm với ánh mắt của Hạ Húc.
Ối!!!
Tựa như vừa mới làm chuyện xấu gì mà bị bắt quả tang, Đường Ấu Hinh liền ngẩn cả người và động tác nhai nuốt cũng cứng đờ.
Một lát sau cô ấy mới phản ứng được và hướng về phía Hạ Húc vội vàng giơ lên thức ăn của mình nói: "Tôi. . . Tôi lần này ăn bánh bao!"
Hạ Húc dừng một chút mới phản ứng được ý tứ của Đường Ấu Hinh. Hắn có chút dở khóc dở cười, hỏi: "Thế nào? Cậu gọi đây là đã cải thiện cơm nước rồi sao?"
Đường Ấu Hinh rất sợ Hạ Húc sẽ lại cưỡng ép 'cho ăn', vì vậy cô ấy mới cường điệu nói là mình đã cải thiện cơm nước.
Đường Ấu Hinh coi là Hạ Húc vẫn còn bất mãn cho nên có chút gấp. Sắc mặt cô ấy đỏ lên nói: "Bánh bao thịt này rất ăn ngon! Tôi rất thích ăn!"
Hạ Húc mỉm cười nói: "Được rồi, cậu thích ăn thì cứ ăn đi!"
Sau đó hắn đi đến ngồi tại bên trên chỗ ngồi của Đường Ấu Hinh để ăn cơm. Hắn thuận tay kẹp một miếng xương sườn kho đưa tới nói: "Đến đến, cậu ăn miếng sườn kho này đi!"
Đường Ấu Hinh nghiêng đầu trốn tránh, nói: "Tôi không muốn ăn!"
Hạ Húc mang sắc mặt nghiêm nghị và cứng rắn nói: "Cậu mở miệng ra ăn một miếng đi nào!"
Đường Ấu Hinh ngượng ngùng nói: "Vậy. . . Vậy tôi chỉ ăn một miếng thôi nhé!"
Dù sao đã từng bị Hạ Húc ép ăn bún thập cẩm cay, cho nên Đường Ấu Hinh chỉ do dự một chút rồi vẫn là nhăn nhó ăn vào.
Hạ Húc không có lại đút cho Đường Ấu Hinh ăn mà chính hắn vùi đầu ăn cơm.
Vì tất nhiều chuyện đều là hăng quá hoá dở.
Đường Ấu Hinh chỉ là muốn tiết kiệm một điểm mà thôi, chứ cũng không phải thật sự không đủ tiền mà nhịn ăn chết đói. Mà cô ấy hiển nhiên cũng không muốn tiếp nhận sự thương hại của người khác, và cũng không tới trình độ phải đi tiếp nhận sự bố thí của người khác.
Nếu chỉ cho ăn một chút thì có thể nói là bạn bè hỗ trợ, chia sẻ. Nhưng nếu cả ngày cứ mời ăn cơm thì trên thực tế sẽ hoàn toàn ngược lại mà làm tổn thương người ta.
Ăn cơm, nghỉ trưa, lên lớp. Một ngày đến trường bình thường cứ như vậy mà bình thản trôi qua.
Thừa dịp thời gian còn sớm, Hạ Húc tùy tiện tại cửa trường học tìm đến cửa hàng nhỏ mua hợp cơm tối. Sau đó hắn lại ngựa không ngừng vó mà chạy tới phụ cận khu công trường đang xây dựng kia.
Bời vì tối hôm qua hắn đã tìm ra ba địa điểm du lịch gần nhất, sau đó lại đi đến thực địa để thăm dò, cuối cùng hắn đã xác định được nơi mà ông lão khu công trường có khả năng nhất.
Vả lại trên đường đi Hạ Húc còn vừa vặn đi ngang qua một khu tuyển dụng việc làm và giờ này vẫn chưa có đóng cửa, để cho hắn vừa vặn có thể đi vào tìm kiếm nhân tài một hồi.