"Không hiểu sao ta lại có chút cảm giác thành tựu! Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Đưa mắt nhìn Đường Ấu Hinh chạy vào ngõ nhỏ, Hạ Húc đột nhiên bật cười lắc đầu nói.
Việc đưa tiền cho tiểu Bạch Hoa đơn giản còn muốn khó khăn hơn so với việc lừa gạt tiền của người khác. Thành công đem tiền cho cô ấy dựa vào sự lừa dối mà không hiểu sao lại cho hắn có chút cảm giác thành tựu.
"Ấu Hinh trở về rồi à? Tại sao hôm nay con lại trở về muộn như vậy? Giáo viên dạy quá giờ hả?"
"He he he, tiểu nha đầu này, vừa mới nãy dì đã thấy rồi nha! Tiểu nam sinh kia là ai thế? Đừng có nói cậu ta chỉ là bạn bè của cháu thôi nha!"
"Nào có đâu Dì Chu, dì đừng có nói mò mà ~ "
Nương theo một chút tiếng chào hỏi và trêu ghẹo của hàng xóm láng giềng, Đường Ấu Hinh từ đi bộ chậm chạp đã chuyển thành chạy chậm. Cô cô ấy thẹn thùng chạy vào bên trong ngõ nhỏ và tiến vào một gian cửa hàng nhỏ cũ nát với tấm bảng hiệu ghi 'Phương viên mặt điểm'.
Lúc này Hạ Húc xem như đã hiểu ra tại sao Đường Ấu Hinh cứ suốt ngày gặm bánh bao màn thầu, thì ra đây là sản phẩm tự làm tự ăn của gia đình cô ấy.
Cư dân trong thành phố tất nhiên sẽ phải có nơi phát ra thu nhập, nếu hoàn toàn không có nguồn thu nhập thì sẽ không chỉ là nghèo khó mà sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, thậm chí còn bị chết đói. Bởi vậy khi thấy gia đình của tiểu Bạch Hoa làm chút kinh doanh cũng không có làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngược lại chính nhờ loại tình huống này mới khiến cho Hạ Húc mơ hồ nhận ra tình huống của gia đình Đường Ấu Hinh có khả năng thật sự không tốt lắm.
Đã có nguồn thu nhập nhất định nhưng vẫn bị rơi vào cảnh nghèo khó cực độ, đến nổi việc Đường Ấu Hinh gặm bánh bao của nhà mình làm cũng không thể bỏ được, chuyện này liền nói rõ nhập không đủ xuất, hoặc là gia đình của Đường Ấu Hinh đang gánh vác một món nợ kếch xù từ việc vay vốn,…Hoặc là do có tồn tại một loại hình tiêu xài trường kỳ và tốn rất nhiều tiền nào đó.
Đưa mắt nhìn một lát thì Hạ Húc mới thu hồi ánh mắt, và hắn cũng tự mình gọi tới một chiếc xe taxi để trở về nhà.
. . .
Một đêm này không có chuyện gì xảy ra.
Ngày kế tiếp là thứ bảy, bởi vì đã để cho Dương Bác Văn 8 giờ mới đến làm nên Hạ Húc thân là cậu chủ thì hắn tất nhiên phải tới sớm một chút để mở cửa công ty.
Vào lúc 7 giờ rưỡi hắn đã đi tới cửa hàng mặt tiền, nhưng lại có người còn tới sớm hơn so với hắn.
Đường Ấu Hinh đã chờ đợi tại cửa tiệm từ rất sớm, chỉ là do không có chìa khoá cho nên cô ấy không có cách nào đi vào mà đành ngồi xổm trên bậc thang.
Vào buổi sáng thanh lãnh, sương sớm mang theo hàn ý làm cho cô ấy khoanh tay ngồi run lẩy bẩy.
Nhưng giờ phút này trang phục của Đường Ấu Hinh quả thực đã làm cho Hạ Húc kinh diễm không thôi. Đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy tiểu Bạch Hoa bỏ đi đồng phục để mặc vào thường phục.
Đường Ấu Hinh mặc một cái váy liền áo màu trắng không thể nào mới hơn. Tuy rất mộc mạc và không có sự tô điểm dư thừa nào nhưng lại tôn lên và phát huy vô cùng tinh tế khí chất của cô ấy.
Đúng như thói quen xưng hô của Hạ Húc dành cho Đường Ấu Hinh —— Một đóa tiểu Bạch Hoa tinh khiết mà kiều nộn.
Không! Khi phối hợp với bộ dạng chập chờn trong gió kia thì nhìn cô ấy tựa như rất yếu đuối, nhưng thực ra lại có sự cứng cỏi thực chất ở bên trong.
Có lẽ tuyết liên trong truyền thuyết sinh trưởng trong gió tuyết tại Thiên Sơn mới là xưng hô thích hợp hơn cho Đường Ấu Hinh.
Đường Ấu Hinh đang cúi đầu thì bỗng nhìn thấy chiếc giày của Hạ Húc đi vào tầm mắt, lúc này cô ấy mới kịp phản ứng đang có người đến mà vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc ngẩng đầu thì cô ấy trùng hợp đối mặt với ánh mắt rất có xâm lược tính của Hạ Húc, điều này khiến cho khuôn mặt trắng nõn, đẹp đẽ, nhỏ nhắn của cô ấy tăng thêm một vòng hồng nhuận, đáng yêu; để cho người ta không nhịn được mà nghĩ muốn cắn một cái.
"Không phải tôi đã nói là 8 giờ mới tới làm sao? Cậu tới sớm như thế để làm gì? Vả lại cậu vào không được nên sẽ phải chịu không khí đông lạnh bên ngoài!" Hạ Húc oán trách và làm bộ muốn gõ trán Đường Ấu Hinh.
Nhưng khi tay hắn giơ lên hồi lâu thì lại chậm chạp không đánh xuống.
"Tranh thủ thời gian tiến vào đi! Cậu còn ngồi đó làm gì?"
Hạ Húc liền chạy tới cửa ra vào và nhanh chóng móc ra chìa khoá để mở cửa tiệm.
"A. . ."
Đường Ấu Hinh 'A' lên một tiếng rồi mới đi theo hắn, nhưng tại thời điểm đứng dậy thì cô ấy liền lấy từ trong người ra một cái túi nhựa nhỏ. Lúc vào cửa thì cô ấy hơi xoắn xuýt một trận rồi cuối cùng cũng đưa cái túi nhựa nhỏ tới trước mặt Hạ Húc và nói: "Cho cậu nè!"
Hạ Húc tiếp nhận và xem xét rồi hỏi: "Bánh bao à? Cậu làm nó hả?"
Thì ra đây là mấy cái bánh bao do Đường Ấu Hinh đã mang tới từ nhà cô ấy.
"Không phải đâu, là cha tôi làm đó!"
Đường Ấu Hinh lắc đầu và lại bổ sung một câu: "Cái này. . . Chỉ là tôi thuận tiện đưa cho cậu làm chút điểm tâm thôi...."
Hạ Húc tỏ ra tiếc nuối, nói: "Vậy thì thật đáng tiếc! Tôi càng muốn ăn đồ ăn do cậu làm hơn!"
Hắn trêu đùa và vốn cũng không có ý tốt nên tiểu Bạch Hoa lại càng thêm e lệ, cô nàng ra vẻ không nghe thấy gì mà đi tới nơi hẻo lánh rồi cầm lên cái chổi quét nhà để tiếp tục quét dọn những chỗ mà ngày hôm qua cô ấy chưa hoàn thành.