Cẩn Đề hiểu sự kiên trì của Mạc Chu nhưng lúc này cảm xúc và an toàn của Nguyệt Y là duy nhất. Vua khi nổi giận có thể ban lệnh tru di, lúc đó còn mạng để mà giữ thê thì mới nói đi.
Cẩn Đề áp ngón tay của Mạc Chu vào hộp chu sa rồi kéo vào giấy điểm chỉ vào tờ hủy thê. Khi điểm chỉ rồi thì cấm quân cũng ngừng đánh trượng hình.
Vết chu sa hạ xuống cũng là lúc sự kiên trì, cố chấp của Mạc Chu dường như vỡ tan. Từ nay dưới trời đất này Bạch Nguyệt Y cũng đã không còn là hôn thê của Mạc Chu hắn nữa rồi.
Quả nhiên ông trời đã trả báo chàng ta, trả báo năm xưa đã bỏ Nguyệt Y bằng mọi giá, để rồi bây giờ khi yêu thương đong đầy thì chẳng còn gì níu giữ người nữa.
Mạc Chu đưa mắt nhìn Nguyệt Y ánh mắt đau khổ, buồn bã, rồi gục đầu xuống đất, toàn thân buôn lỏng ra, chẳng còn ý chí và chấp niệm tự động con người ta sẽ rơi vào cảnh mê. Người của y lúc này đầy máu, phần mông bị đánh cũng rướm cả máu đỏ ướt đẫm bộ y phục màu xanh đang mặc trên người.
Giọng Hiên Đế lại vang lên:
- Mạc Chu phạm tội bất kính đày đến Liêu Ninh làm quan tri huyện, từ nay không được quay về kinh thành.
Hoàng hậu đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến sự việc trong lòng bây giờ cũng đã rõ chín mười, nữ nhân xấu xí này lại có một địa vị quan trọng trong lòng Hiên Đế như thế, thật khiến người ta phiền não.
Mạc Chu bị đưa khỏi cung cấm ngay lập tức, xe ngựa và hành lý cũng vội vàng thu xếp rồi hộ tống chàng ta rời kinh thành ngay ngày hôm đó.
Thương thế Mạc Chu khá nặng, Lãm Ngọc không yên tâm để một mình Mạc Chu rời kinh thành đến nơi xa xôi hẻo lánh, lên đã cùng Hiểu Ninh tháp tùng xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Hoàng hậu kể từ lúc trở về Phụng cung trong lòng u sầu, phiền muộn không thôi. Tại sao nữ nhân xấu xí kia lại quá may mắn như thế, có được trái tim của Hiên Đế còn nàng ta cuối cùng là thua nữ nhân kia cái gì.
Tố Dung ở bên cạnh hầu hạ, thấy Hoàng hậu suy tư liền nói:
- Hoàng hậu người còn đang lo nghĩ chuyện lúc sáng sao?
Hoàng hậu buồn bã nói:
- Ả ta xấu xí như thế mà Minh Thượng lại hết lòng yêu thương, còn ta…
Tố Dung khẽ cười rồi nói:
- Hoàng hậu người suy nghĩ nhiều rồi, người xem Minh Thượng vốn là nam nhân, có nam nhân nào mà không yêu mến cái đẹp. Dù có vì tình vì nghĩa mà miễn cưỡng đặt một nữ nhân xấu xí bên mình thì vài bữa cũng sẽ chán. Minh Thượng lại là Đế Vương mỹ nữ vây quanh đếm không xuể vài ngày rồi sẽ lại đưa ả xấu xí kia vào lãnh cung thôi.
- Còn người là chính thê của Minh Thượng, địa vị cao quý, mẫu nghi thiên hạ sao có thể so sánh với nữ phụ thấp kém kia. Người lại còn mang Long thai thân phận càng cao quý.
Hoàng hậu nghe vậy trong lòng cũng an tâm hơn phần nào, đúng là so với ả kia Hoàng hậu có phần hơn. Bây giờ Hiên Đế chắc là có không được nên mới cố giành, rồi khi đoạt được sẽ chán ngay. Quân vương thì lắm trò, chuyện mà có hứng thú với thê tử người khác cũng chẳng phải hiếm.
- Ả xấu xí kia là hôn thê của tên Mạc Chu kia, Minh Thượng lại có hứng thú tranh giành với tôi thần của mình. Nếu truyền ra ngoài chẳng biết người đời nghị luận thế nào.
Tố Dung lại nói:
- Nương nương có lẽ Minh thượng ham mới mẻ, bao đời bậc quân Vương cũng thích thê tử của trọng thần, chuyện như vậy cũng không ít…
- Ả ta xấu xí như thế cũng là nhất thời thôi. Nương nương đừng lo quá!
Hoàng hậu không cam lòng thua một nữ nhân xấu xí nàng ta trong lòng dâng lên một nỗi phẫn uất, bàn tay siết lại đập mạnh lên mặt bàn:
- Ta không thể để chuyện này tiếp tục như thế.Thân làm chính thê của ngài ấy thấy phu quân đi sai đường ta không thể nhắm mắt làm ngơ.
Tố Dung đứng bên cạnh thấy Hoàng hậu xúc động mạnh thì ra sức khuyên nhủ:
- Nương nương người đừng xúc động quá sẽ ảnh hưởng đến Long thai.
- Hay là chúng ta đi cầu tình với Thái hậu, người luôn đứng về phía Nương nương chắc chắn Thái hậu sẽ có cách.
Lời của Tố Dung nói ra lúc này làm cho tâm ý của Hoàng hậu sáng lên. Phải rồi nàng ta vẫn còn Thái hậu, bà ta chẳng phải lúc nào cũng che chở bảo bọc cho Hoàng hậu, có Thái hậu giúp sức thì Hiên Đế muốn che chở hay mê muội ả xấu xí kia cũng không thể.
Hoàng hậu cả người chìm vào trầm tư suy nghĩ, đôi mắt Phượng với hàng mi cong dày cũng cụp xuống, nữ nhân xinh đẹp khuynh thành thế này mà lại không thể có được trái tim của Đế Vương đúng là tạo hóa trớ trêu.
Nam nhân trên đời này điều là thích mới, chê cũ, đào hoa phong lưu khắp nơi bao nhiêu cho vừa với tính trăng hoa của Đế Vương đây.
Mấy ngày sau, tại Ngự Phòng của Hiên Đế.
Nguyệt Y kể từ ngày đó càng tỏ ra tránh né xa cách với Hiên Đế hơn. Phải nói chính xác là không thèm nói chuyện với ngài ấy.
Đêm đến thì tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp Hiên Đế, khiến ngài ấy trong lòng lại suy nghĩ ra nhiều thứ cảm xúc, rồi tự ghen tự buồn bực.
Danh Sách Chương: