Cả hai vứt hết y phục chìm mình quấn lấy nhau trong dòng nước ấm trong hồ của Ngự Giao Trì. Phải nói Tuệ phi đúng là có sự chuẩn bị trước rất chu đáo. Mọi động tác mời gọi, khiêu khích nam nhân điều làm rất thành thạo. Đúng là các ma ma nhà Tuệ gia đã bỏ không ít công sức dạy bảo tiểu thư nhà họ nên "cơm nên cháo" quá.
Hiên Đế chẳng cần làm bất cứ gì, cứ ngồi yên đó chấp nhận sự tấn công "bạo vũ" của nữ nhân có đôi chân dài miên man quyến rũ. Từng hơi thở, nhịp đập nhanh chậm của Hiên Đế giờ đây điều bị Tuệ phi chi phối. Bao lần nam nhân này buông giáp đầu hàng là bao lần khoái lạc cực điểm.
Chỉ tội cho Nguyệt Y, nàng ta bây giờ chỉ muốn chọc mù đôi mắt của mình, đập cho điếc tai thôi. Suy cho cùng Nguyệt Y cũng là một nữ nhân bình thường, cũng có ghen tuông, cũng có hờn dỗi làm sao có thể chịu nổi cảnh ân ái này của tướng công mình.
Nguyệt Y đau khổ đến bất lực nàng ta không quỳ nổi nữa mà khụy xuống co người lại áp đầu gối vào ngực, đầu gục xuống cả cơ thể chìm hết vào trạng thái phòng vệ yếu ớt của bản thân. Răng cắn chặt môi kìm nén nước mắt. Cắn đến môi rỉ cả máu.
Hiên Đế vẫn không quan tâm là đang tra tấn thê tử kết tóc của mình như thế nào. Mà chỉ biết mãnh liệt đung đưa với mỹ nhân tìm hết khoái cảm này đến khoái cảm khác.
Hiên Đế ôm chặt lấy Tuệ phi giọng khàn đục nói:
- Nàng có mùi gì đó rất thơm.
Tuệ phi khẽ cười gương mặt lấm tấm vết nước. Thân thể cả hai đang kết chặt vào nhau cảm xúc dĩ nhiên là nghẹn từng chữ.
- Người thích hương này sao?
Hiên Đế gật đầu nói:
- Thích…
- Nhưng mùi đã nhạt đi.
Tuệ phi lại nói:
- Để thiếp bảo Cát Nhi thêm hương liệu.
Hiên Đế mỉm cười hôn nhẹ lên má Tuệ phi:
- Nàng ngoan lắm!
Tuệ phi liền thích thú vội gọi Cát Nhi vào thêm hương liệu thơm ngọt đốt lên để làm vừa lòng Hiên Đế.
Mùi hương vừa nồng lên Hiên Đế liền hưng phấn hơn, tay túm lấy tóc của Tuệ phi kéo đầu nàng ta sát vào long đĩnh nhỏ bằng bạc đang đốt hương liệu đặt bên cạnh hồ nước.
Tuệ phi bị dí sát vào long đỉnh, khói trắng tỏa lên làm cho ngộp thở ho sặc sụa. Cố giọng kêu lên từng tiếng ngắt quãng:
- Minh… Minh Thượng… Thiếp… Thiếp… Khụ khụ…
Hiên Đế cười thỏa chí miệng nói:
- Nào nào ái phi… Nàng mau để mùi hương ngọt này thấm hết vào da của mình để bổn quân ngửi từ từ thưởng thức lại tư vị nó trên người của nàng.
Tuệ phi nghe vậy đành chiều Hiên Đế hết lòng nàng ta mặc dù bị Hiên Đế túm tóc áp sát long đỉnh cảm giác lúc này rất khó chịu, thở cũng khó khăn nhưng vì vừa lòng Hiên Đế Tuệ phi nhẫn nhịn cố để hương liệu áp lên người.
Hiên Đế ngày càng cao hứng, cảm xúc khoái lạc dâng lên đỉnh điểm. Một Tuệ phi trong trắng yêu kiều giờ đây không đủ cái sức "trâu bò" của ngài ấy. Hiên Đế liền thủ thỉ bên tai của Tuệ phi mấy lời hư hỏng:
- Ái phi nàng để Cát Nhi chơi cùng chúng ta nhé!
Chẳng chờ Tuệ phi đồng ý hay phản đối Hiên Đế kéo một cái là Cát Nhi đang ở trên hồ nước liền ngã nhào xuống nước. Trên tay vẫn còn cầm một ít hương liệu ngọt vẫn còn chưa kịp bỏ hết vào long đỉnh.
Hiên Đế như thú dữ, bạo phát cùng cực, nóng lòng ôm lấy Cát Nhi rút hết y phục của nô tì chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi.
Tiểu nô tì này hình như không phản kháng cơn say tình của Hiên Đế mà lộ rõ "cốt phản" e ấp ngã vào lòng Hiên Đế. Hầu hạ Vua một đêm thôi ngày mai địa vị sẽ khác không còn là ả nô tỳ hèn mọn mà Tuệ phi bảo gì làm nấy.
Tuệ phi lúc này cả người ngấm hương liệu hai mắt đờ đẫn, tâm trí bắt đầu sinh ảo giác. Cả người mềm ra bỏ mặc cho Hiên Đế "hành hạ". Hiên Đế có người mới liền ôm ấp vuốt ve thỏa vui với tiểu nha đầu nhỏ tuổi da thịt căng mịn, để mặt cho Tuệ phi bên cạnh long đỉnh "hít no" hương liệu.
Cát Nhi nhờ thường ngày theo Tuệ phi nên nàng ta học cái gì thì ả nô tì này học cái đó, hiểu cả việc nam nữ ân ái, thành thục hơn chủ tử của mình nhiều. Hầu hạ Hiên Đế còn kỹ lưỡng và nhiều chiêu trò hơn.
Chủ tử Tuệ phi cả hai cùng thác loạn với Hiên Đế điên cuồng khoái cảm như một bản năng. Bởi lúc này thần trí của hai mỹ nhân điều đã bị hương mê chi phối chẳng còn biết trời đất là gì. Chỉ có Hiên Đế vẫn biết rõ mình đang làm gì thôi.
Dĩ nhiên một mình Hiên Đế sao chiều nổi hai mỹ nhân, vậy là mấy cụ hình gỗ mà Tuệ phi chuẩn bị trước lấy ra xài luôn bên hồ nước ma mị này.
Tiếng rên rỉ tựa linh miêu cứ the thé kêu lên lúc thì âm ĩ lúc thì nhỏ mỏng bao trùm hết cả Ngự Giao Trì thanh khiết.
Đến tối…
Tên tiểu thái giám xách một thùng gỗ bên trong đựng đầy thức ăn, theo đi về hướng Đại lao của Nội Cung. Hắn đi một đoạn thì dừng chân một lát, đầu quay qua quay lại nhìn ngó xung quanh. Thấy không có bóng người nào qua lại, tên tiểu thái giám mở nắp thùng gỗ, lấy nhanh trong tay áo ra một gói bột màu trắng pha vào trong một tách trà đã chuẩn bị sẵn bên trong.
Danh Sách Chương: