• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Gia Hân vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi trong bãi cỏ ven đường đến khi trời sáng cô mới lờ mờ tỉnh dậy

“Đây là đâu?”

- Đêm qua vì tháo chạy khỏi bệnh viện cô chỉ biết chạy nhanh thật nhanh cũng không biết là giờ này cô đang ở nơi nào. Nơi đây chỉ toàn đồng hoang núi cao một căn nhà cũng chẳng có

- Cô sợ hãi run rẩy kêu lên mong sẽ có tiếng hồi đáp của một ai đó nhưng ở nơi đồng hoang này làm gì có người nghe cô than thở chứ

- Gia Hân lảo đảo đứng dậy cô đi vòng quanh nơi đây xem có thể tìm lấy một người để nhờ giúp đỡ không nhưng chốn này chỉ toàn là cây cỏ đồng hoang cô không biết phải làm thế nào cô chỉ có thể đi ngược lại hướng mà hôm qua cô đã bỏ chạy

- Lúc này Gia Hân mới thấy sợ cô đã sợ lắm rồi vì chút nóng giận mà không kiềm chế được lý trí. Cô đi một hồi rồi dừng chân trước một tán cây từ hôm qua tới giờ cô chưa có cái gì nhét vào bụng giờ đây đã kiệt sức nặng nề lắm rồi

“Cô lên Gia Hân mày nhất định sẽ không chết! Trần Hạo em sai rồi anh đến đón em được không “

- Gia Hân bật khóc trong vô vọng cô vừa căm giận tên đàn ông đó nhưng trong thời khắc sinh tử sao cô lain nhớ nhung đến anh ta? Có phải ngay từ đầu là cô đã sai rồi không?

[….]

- Bên phía Tô Mộng Vũ cô ta vẫn luôn âm thầm theo dõi Gia Hân nhận được tin tức cô ta trốn khỏi Bệnh Viện Tô Mộng Vũ lập tức lên đường đi tìm Gia Hân

- Thấy thuộc hạ kể Gia Hân đã chạy ra phía đồi hoang cách xa thành phố Tô Mộng Vũ liền nở một nụ cười tà mị

“Tốt! Nếu cô ta muốn tự tìm đường chết vậy chúng ta giúp cô ta thực hiện nó”

- Nói rồi Tô Mộng Vũ dẫn theo vài người lập tức rời khỏi thành phố đi vào sâu trong vùng đồng hoang

[….]

- Bệnh viện!

“Hạo à cậu tỉnh rồi sao?”

“Sao tôi lại ở đây?”

“Ông cố nội của tôi ơi hôm qua cậu sốt cao may có mấy anh em đưa cậu vào viện nếu chậm tý nữa chắc cậu giờ này đang ở tây phương cực lạc đi thỉnh kinh rồi đó”

“Hừm! Gia Hân đâu?”

“Cậu nhắc cô ta làm gì! Cô ta bỏ trốn rồi”

“Cái gì? Bỏ trốn”

“Phải” Phương Lãnh lạnh lùng nói rồi thản nhiên ngồi xuống ghế không một chút lo lắng gì

“Người đâu người đâu”

“Hét cái gì mà hét”

“Sao cậu không nói cho tôi sớm sao cô ấy bỏ trốn được”

“Làm sao tôi biết tôi đến viện cũng mới nhận được tin”

“Vậy đã đi tìm chưa? Tìm thấy không”

“Tìm không ra”

- Hazzz ông cố nội của tôi ơi cậu nghĩ cái thành phố này bé như cái bệnh viện này chắc mà đòi tìm phát ra ngay! Nếu cô ta thực sự muốn trốn cậu liệu có để cho cậu tìm thấy dễ dàng không?

“Lập tức tìm kiếm định vị”

“Định vị?”

“Phải trước tôi có gắn một máy theo dõi ở dây chuyền cô ấy! Bây giờ lập tức đi tìm ngay”

“Ây cậu thật là sao không nói sớm? Cậu biết tôi tìm mệt lắm không. Chuyện gì cũng tới tay chuyện gia đình cậu sao tôi vẫn phải nhọc lòng vậy này ôi tạo nghiệp mà”

“Nói ít thôi hành động đi”

- Tuy Phương Lãnh là con người độc mồm độc miệng nhưng cứ chuyện gì liên quan đến Trần Hạo là cậu ta không bao giờ chịu ngồi im. Chỉ là chuyện nhỏ nhất nhưng vướng tới Trần Hạo là cậu ấy y rằng xù lông nhím lên để bảo vệ Trần Hạo

“Ông cố nội của tôi ơi cậu mới tỉnh lại làm ơn nghỉ ngơi hộ tôi cái!”

“Giờ nào rồi mà cậu còn bảo tôi nghỉ ngơi! Gia Hân cô ấy không biết bây giờ ra sao làm sao tôi nghỉ ngơi được?”

“Cậu quan tâm cô ấy vì điều gì? Bù đắp sao? Tại sao? Trước đây cô ấy vào nhà cậu là vì gì? Bảo mẫu? Đâu phải vợ cậu? Cậu hành hạ cô ấy? Có sao? Đó là trách nhiệm? Còn cô ấy bị làm sao cậu cũng đều lo lắng giải quyết đâu phải cậu bỏ mặc? “

“Nhưng vì tôi mà cô ấy phải chịu nhiều tổn thương đến vậy!”

“Tổn thương? Cô ta yêu cậu lúc cậu đang tư tưởng về Tô Mộng Vũ là cô ta đơn phương? Sao lain gọi là bị hành hạ? Tôi thấy cậu đâu có hành hạ cô ấy? “

“Được rồi đừng nói nữa tôi xin cậu mau đi tìm cô ấy đi”

“Được rồi được rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK