Edit: Kim
“Ha ha, cũng coi như là đã ly hôn rồi đi, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, trước đây tôi đã từng nêu ý kiến, nói Quan Hinh đòi hỏi quá nhiều sẽ dễ khiến người ta chán ghét, kết quả còn bị fans của cô ta phun nước bọt, nói cái gì mà người ta là tình yêu đích thực, Lục Tấn cũng không phải loại đàn ông keo kiệt.”
“Hắc hắc, bây giờ đều bị vả mặt rồi chứ, ly hôn đi.”
Cũng có người căn bản không tin, “Quan Hinh người ta còn chưa nói là có ly hôn hay không, mấy người thì biết cái gì, mấy người có Thiên Lý nhãn sao, chỉ biết ghen ghét.”
“Bịa đặt ra chuyện người khác ly hôn, đúng là thiếu đạo đức.”
Quan Hinh khoe cuộc sống của mình lên mạng xã hội, phải đối mặt với đủ loại ánh mắt đánh giá, cũng khơi dậy những cảm xúc khác nhau của mọi người.
Quan Hinh lướt xem hết tất cả bình luận, bị những bình luận của cư dân mạng làm cho tức giận mà run rẩy, hốc mắt đỏ bừng.Đặc biệt là những dòng bình luận bỏ đá xuống giếng, làm Quan Hinh tức không chịu nổi.
Nhìn thấy có người đem chuyện ly hôn của cô đăng lên mạng, trong lòng cô cảm thấy ớn lạnh.
Là ai đăng, là ai đem chuyện ly hôn đăng lên mạng.
Người có thể biết chuyện cô ly hôn, cũng chỉ có mấy người.
Có phải là mẹ chồng làm không, nhất định là mẹ Lục Tấn làm.
Quan Hinh không nhịn được mà gọi điện thoại cho Lục phu nhân, kết quả gọi mấy lần, đều là ‘Thuê bao hiện đang bận’.
Hiện đang bận, là cái quỷ gì?
Cô bị kéo vào danh sách đen sao?
Thậm chí còn kéo cô vào danh sách đen?
Quan Hinh vừa tức giận vừa đau lòng, cảm thấy người Lục gia quả thực quá tàn nhẫn vô tình.
Lục phu nhân căn bản là không có thời gian phản ứng lại Quan Hinh, thậm chí đến cả giọng Quan Hinh cũng không muốn nghe, cả đời này cũng đừng qua lại với nhau nữa.
Thời gian của Lục phu nhân vô cùng quý giá, không riêng gì phải quản lý công ty, mà còn phải chăm sóc cháu gái, bây giờ cháu gái cứ hai ba ngày là lại ốm một trận, số lần tái phát bệnh ngày càng thường xuyên hơn, số mỡ mà bà nuôi ra được cũng biến mất hết.
Trong cơn mê mơ mơ màng màng, trong miệng đứa trẻ sẽ gọi mẹ, nhưng lúc tỉnh táo lại, đứa trẻ lại nói, đừng gọi mẹ tới.
Lục phu nhân chẳng những không cho Quan Hinh biết bệnh tình của đứa trẻ đã trở nên nghiêm trọng, mà ngay cả Lục Tấn cũng không nói, một khi nói ra, Lục Tấn sẽ lại gọi Quan Hinh đến.
Quan Hinh ngoài khóc sướt mướt ra, cũng không hề có tác dụng nào khác.
Nam Chi chịu đựng sự dày vò của nỗi đau thể xác, cô biết, chỉ có thể chịu đựng, cha mẹ phải rất vất vả mới ly hôn, không thể vì cô phát bệnh mà khiến hai người bọn họ trở về bên nhau được.
Cô chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng……Cho dù đầu đau muốn nứt ra!
Vận mệnh giống như xiềng xích chốn lao tù, hệ thống ca ca nói, ngoài nhẫn nại ra, cũng không còn cách nào khác, trong một cuộc thi đấu kéo co, chỉ có thể dựa vào kiên trì.
Cho dù vận mệnh có sự thiên vị với vài người nào đó, nhưng cũng sẽ không quá tàn nhẫn với những người khác, cho dù có tàn nhẫn, cũng không thể ép buộc, vạn vật trên đời đều phát triển không ngừng, dưới sự lên xuống của dòng chảy, ảnh hưởng sẽ ngày càng nhỏ, bỉ cực thái lai*.(*Bỉ cực thái lai: Ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến, khổ hết lại đến sướng, rủi hết lại đến may.)Có đôi khi Nam Chi quá tức giận mà nghĩ, sao không đau chết bảo bảo luôn đi.
Hạnh phúc của cha mẹ quan trọng, nhưng bảo bảo thì không quan trọng sao, bảo bảo là duy nhất, là em bé đặc biệt.
Nam Chi nói đi nói lại với bà nội, ngàn vạn lần cũng đừng gọi mẹ tới, cô có thể, kiên trì…Hai mắt Lục phu nhân cay cay, cảm thấy có lỗi với cháu gái, cho dù Lục phu nhân không phải là một người thích khóc, nhưng lúc này bà rất khó chịu…Nhìn một đôi vợ chồng yêu thương nhau sinh con ra, lại đối xử với đứa trẻ như thế, đứa trẻ đã bị bệnh, vậy mà còn không muốn gặp bọn họ.
Bọn họ không ghét đứa trẻ, nhưng cũng không yêu đứa trẻ, chỉ là phớt lờ đứa trẻ, không ác độc, không làm ra tội ác tày trời, nhưng mà, lại làm cho người ta có cảm nhận như vậy.
Có đôi khi Lục Tấn muốn gặp đứa trẻ, đều bị Lục phu nhân lấy lý do né tránh, Lục Tấn giống như cũng tin.
Thi thoảng Lục phu nhân sẽ đưa điện thoại cho Nam Chi nói chuyện với cha, Nam Chi vốn đang uể oải cũng phải cố gắng phấn chấn tinh thần, nhẹ nhàng nói với cha: “Cha làm việc chăm chỉ nhé, Trân Trân rất khỏe, cha phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Chi từ từ ngã người xuống ghế sô pha, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của bà nội, Nam Chi nói: “Bà nội, Trân Trân không sao, sẽ ổn thôi.”
Là an ủi bà nội, cũng là an ủi chính mình, là còn có hy vọng.
Không bị xe trực tiếp cán chết, cô còn sống, còn tồn tại.
Nam Chi nhịn bản năng muốn tìm kiếm cha mẹ xuống, liều mạng chịu đựng, chịu đựng!
Lục phu nhân:……Sao bà lại muốn giết chết Quan Hinh và Lục Tấn thế này!
Lục phu nhân gọi điện thoại cho Lục Tấn, “Chi nhánh công ty đang cần một tổng giám đốc, con có muốn thử một lần không, mẹ nghĩ, làm một cửa hàng trưởng thật sự không đủ để con thi triển tài năng.”
Lục Tấn:……Mẹ hắn sao vậy, đã đuổi hắn đi, bây giờ còn muốn tống cổ hắn đến một nơi rất xa.
Nếu là trước đây, khẳng định Lục Tấn sẽ lập tức từ chối, rốt cuộc thì hắn còn phải chăm sóc Quan Hinh, nhưng bây giờ đã ly hôn rồi, không còn ai cần hắn phải chăm sóc nữa.Điều khiến Lục Tấn tự phỉ nhổ chính là, hắn vậy mà lại cảm thấy nhẹ nhõm tự tận đáy lòng, một cảm giác nhẹ nhõm đáng xấu hổ.
Không nên như vậy, tại sao lại như vậy, rõ ràng hắn và Quan Hinh yêu nhau nhiều như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Lục Tấn nghĩ thầm, hắn có muốn ở bên Quan Hinh một lần nữa hay không, trong khoảnh khắc suy nghĩ kia, ngực Lục Tấn đột nhiên cứng lại, hơi thở trở nên nặng nề.
Hắn không nên như vậy, không nên cảm thấy Quan Hinh là một gánh nặng, hắn lại bị lương tâm lên án.
Quay lại, hay không quay lại, là một vấn đề.
Thôi, trốn trước đã.
Lục Tấn từ chối đến chi nhánh công ty làm tổng giám đốc, hắn nói với mẹ: “Con muốn gây dựng sự nghiệp riêng.”
Khoảng thời gian sau khi ly hôn Lục Tấn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn và Quan Hinh đi đến bước đường này, cũng là do xung quanh có quá nhiều sự ràng buộc, kiểm soát.
Mẹ hắn và con gái cũng tham gia vào trong đó, đặc biệt là mẹ, bà tạo áp lực rất lớn, nếu hắn có thể tự mình gây dựng sự nghiệp thành công, cũng có thể giảm bớt một số khó khăn.
Cho dù tương lai hắn có quay lại với Quan Hinh, hay là ở bên một người phụ nữ khác, thì vẫn phải đối mặt với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Chỉ nghĩ đến việc quãng đời còn lại không thể ở bên cạnh Quan Hinh, hắn đã cảm thấy trên đời này không còn gì vui.
“Con muốn lập nghiệp.” Giọng nói của Lục phu nhân có chút kinh ngạc, tùy ý nói: “Cũng được, mẹ ủng hộ con, con không cần lo lắng, có Lục gia làm hậu thuẫn cho con, cho dù có thất bại thì vẫn có thể trở về Lục gia, mẹ hy vọng con có thể gây dựng sự nghiệp riêng thành công.”
Khi Lục phu nhân nói những lời này, bà rất chân thành, là thật sự hy vọng Lục Tấn có thể gây dựng sự nghiệp thành công, về sau sẽ không có ai tranh đoạt với cháu gái, còn có thể tránh xảy ra xích mích nội bộ.
Trợ giúp tất cả mọi thứ cho hắn đứng vững ở bên ngoài!
Lục Tấn:……Rõ ràng là được ủng hộ, nhưng Lục Tấn lại không cảm thấy thoải mái, vui vẻ chút nào.
Có lẽ là vì mẹ không có bắt ép hắn đi tới chi nhánh công ty, cho nên hắn cảm thấy có chút mất mát.
Từ sau khi kết hôn với Quan Hinh, dường như mẹ rất ít khi quản lý hắn, bà nói, hắn đã kết hôn rồi, trưởng thành rồi, không cần đến mẹ nhiều nữa.Đặc biệt là sau khi con gái đi theo mẹ, Lục Tấn cảm thấy mẹ hắn đối xử với hắn ngày càng dịu dàng, ngày càng khách khí, nhưng cũng ngày càng lạnh lùng.
Lục Tấn đúng là muốn rời khỏi sự khống chế của mẹ, nhưng bây giờ đạt được mục đích rồi, lại không hề vui vẻ như hắn tưởng tượng.
Cẩn thận ngẫm lại, hắn thật sự là một kẻ thất bại.
Danh Sách Chương: