Edit: KimTuy rằng Thi Bội Nhu đã cảnh báo bản thân rằng nàng và Ninh Vương là trong sạch, nhưng nàng vẫn sợ hãi không thể giải thích được.
Quả nhiên con dấu kia chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ cần Huệ Đế nhìn thấy thứ này, chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng.
Nhưng thứ mờ mịt, không thể giải thích đó khiến tim con người ta loạn nhịp, lại không thể khống chế.
Trước mặt nàng hiện lên hình ảnh của Ninh Vương, hắn mỉm cười, tươi tắn tuấn lãng, ôn nhu dễ gần, nếu nói ra, chẳng lẽ sẽ để cho một người như vậy phải trực tiếp biến mất.
Huệ Đế đã giết không ít tông thất, huynh đệ, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng là vì cướp đoạt mà có, tất nhiên không phải người lương thiện.
Con dấu khắc hoa mai vụng về kia, khiến tâm can Thi Bội Nhu run rẩy, không cần biết Ninh Vương thật sự có ý gì hay không, nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà chết.
“Rất khó trả lời sao?” Huệ Đế nhìn Thi Bội Nhu, nhíu mày, trong mắt dần hiện lên tơ máu.
“Thần thiếp không để ý lắm, nhiều đồ như vậy, trong lúc nhất thời cũng chưa nhớ ra Ninh Vương tặng cái gì.” Thi Bội Nhu cố gắng tỏ vẻ thản nhiên nhất có thể, trên mặt nàng còn hiện lên vẻ mê mang, hỏi lại Huệ Đế: “Đồ của Ninh Vương không thể nhận sao?”
“Có thể hay không phải nhìn mới biết được, ngươi, đi tìm đồ của Ninh Vương tặng ra đây.” Huệ Đế tùy tay chỉ một cung nữ, cung nữ thấp thỏm hèn mọn nhìn Thi Bội Nhu, chỉ có thể đi tìm con dấu màu đen bằng ngọc thạch ra.
Huệ Đế nhìn thấy vật này, nhìn chữ được điêu khắc bên dưới, lại nhìn hoa mai được khắc bên trên con dấu, lộ ra một tia cười lạnh đáng sợ, "Đây là cái gì, dùng con dấu để đưa tình."
Thi Bội Nhu vội vàng quỳ xuống giải thích: “Hoàng Thượng, thần thiếp không có, thần thiếp cũng không biết vì sao Ninh Vương lại tặng vật này, thần thiếp chưa từng gặp Ninh Vương quá hai lần.”
“Ha, đừng để trẫm biết được ngươi cùng đệ đệ tốt kia của ta có quan hệ gì, bằng không trẫm sẽ giết ngươi.” Từng cơn tức giận xông thẳng lên não, khiến đầu của hắn lại bắt đầu đau như búa bổ."
Bành ..." Huệ đế thở hổn hển như bò, hai mắt đỏ dậm, lật úp cái bàn, chén đũa trên bàn bùm bùm rơi xuống đất, vỡ vụn, trở thành một mớ hỗn độn.
Thi Bội Nhu sợ hãi, vài mảnh vỡ văng tung tóe lên trên người, thậm chí trên mặt, cắt từng vết máu tươi, nàng biết Huệ Đế vẫn luôn được mệnh danh là bạo quân, nhưng từ lúc nàng tiến cung cho đến nay, tính khí hắn luôn ổn định, cùng lắm chỉ là một tra nam lãnh khốc bình thường.
Nhưng bây giờ, Huệ đế giống như một con bò mất lý trí, đôi mắt đỏ đậm muốn xông tới, dùng sừng đâm chết nàng.
Thật là đáng sợ!Đây là một tên bạo quân, một kẻ điên!
Những oán hận, không cam lòng trước đây Thi Bội Nhu dành cho Huệ Đế, giờ đây đều biến thành sợ hãi.
Ai có thể thích được một kẻ điên chứ.
Vốn dĩ trước đây Thi Bội Nhu còn vì hành động của Huệ Đế mà cảm thấy thất vọng, hiện tại xem ra, hắn chính là kẻ điên tính tình bất định.
Thi Bội Nhu hoàn toàn buông bỏ Huệ Đế, một bạo quân, vì tính mạng của mình, vì bảo vệ bản thân, nàng phải rời xa, hoặc là… Phản bội.
Thi Bội Nhu đột nhiên bình tĩnh lại, bò trên mặt đất, thân thể khẽ run, cố hết sức không kích thích một kẻ điên.
Trong lòng nàng hiện tại chỉ còn là đôi mắt đỏ đậm của Huệ Đế, vẻ mặt âm lệ, những chuyện trước đây đều tan biến khỏi tâm trí nàng.
Kẻ điên, kẻ điên……Huệ Đế nỗ lực chịu đựng cơn đau đầu, nhìn Thi tần quỳ trên mặt đất, hận không thể dùng kiếm đâm chết nữ nhân mắt qua mày lại với Ninh Vương này.
Trong đầu chỉ có một giọng nói, giết nàng, giết nàng!Đã lâu lắm rồi mới cảm thấy đau đầu mất kiểm soát, Huệ Đế xoay người sải bước đi, Lý Trung Toàn phải chạy chậm mới có thể theo kịp bước chân của hoàng đế, trong lòng âm thầm kêu khổ, bệnh đau đầu của Hoàng Thượng lại tái phát rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thi tần, bệnh điên của Huệ Đế đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng bây giờ bởi vì Ninh Vương, lại kích thích bệnh tình của Huệ Đế.
Xem ra hoàng đế quan tâm đến Thi tần nhiều hơn tưởng tượng.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự yêu Thi tần, mới chỉ vì một con dấu nho nhỏ mà tức giận.
“Ai da……”
Thời điểm rẽ vào khúc cua, Nam Chi bị một người đang đi nhanh va phải mà ngã xuống đất, lăn hai vòng, mông muốn nứt thành tám cánh hoa.
“Hoàng Thượng.” Liên Kiều vội vàng hành lễ, đỡ tiểu công chúa ngã trên mặt đất dậy.
Nam Chi nhìn đôi mắt đỏ đậm như dã thú mất đi lý trí, trong lòng kinh hãi, vội vàng bò dậy hô: “Phụ hoàng, người làm sao vậy, đầu lại đau sao?”
Không phải đã trị khỏi rồi sao, sao ánh mắt lại trở nên như vậy…Nam Chi không biết nên hình dung thế nào, chính là có một cỗ tà khí, một cỗ điên cuồng ở trong đó.
Giống như trước đây.
“Ta đụng trúng à.” Huệ Đế chịu đựng cơn đau đầu, hai mắt hắn đảo qua lại giữa thanh tỉnh cùng thô bạo, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mờ mịt, không nghĩ tới đột nhiên lại có thể đau đầu tới vậy.
Kỳ thật hắn cũng không quá tức giận, nhưng trong lòng hắn lại có một ngọn lửa tà lệ khó có thể áp chế được.
“Không đau, không đau chút nào, phụ hoàng, nhanh đi tìm ngự y.” Nam Chi từ mặt đất bò dậy, nắm lấy tay của phụ hoàng, đỡ hắn.
Huệ Đế xoa mày về tới Minh Quang Điện, ngự y nhanh chóng tới rồi, bắt mạch một hồi, cũng nhíu mày, “Rõ ràng trước đó Hoàng Thượng vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại trở nên như vậy.”
Ngự y cũng cảm thấy muốn to đầu, trước đó hắn còn vui vẻ vì bệnh tình của hoàng đế đã tốt lên, vốn dĩ nghĩ rằng đã không còn phải mỗi ngày đối mặt với cơn bạo nộ của hoàng đế, kết quả vẫn không tránh được.
Huệ Đế liều mạng xoa giữa mày, khiến vùng giữa mày đỏ thành một mảnh, thậm chí còn có chút xanh tím, “Không rõ lắm, ta đang cảm thấy rất tốt, đột nhiên lại bắt đầu đau.”
Huệ Đế cũng thực nghi hoặc, hắn chịu đựng cơn đau đầu mà nhớ lại, là ở trong cung Thi Bội Nhu bắt đầu đau.
Chuyện đau đầu bởi vì Thi Bội Nhu mà hết, cũng bởi vì Thi Bội Nhu mà tái phát, thật sự quỷ dị.
“Tê……” Huệ Đế hít hà một hơi, “Châm hương lên, đau quá.” Hắn vừa nói, vừa đấm lên đầu mình, “Nhanh lên, muốn trẫm đau đến chết sao?”
Huệ Đế dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn ngự y, vẻ mặt vặn vẹo, giận muốn bùng nổ, thật sự điên cuồng, ngự y sợ tới mức tay châm hương cũng phát run.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn, tràn ngập lo lắm cùng nghi hoặc nhìn phụ hoàng, bệnh đau đầu của phụ hoàng không phải nhờ linh dịch trị hết rồi sao, nhưng tại sao lại tái phát, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn.
Vành mắt Nam Chi hơi đỏ lên, khó hiểu dò hỏi hệ thống: “Ca ca, tại sao lại như vậy.”"
Muốn làm cho một người diệt vong, trước tiên phải làm cho người đó điên cuồng. Khí và từ trường xung quanh người đó đều thay đổi." Hệ thống nhẹ giọng nói, bình tĩnh nói rõ, “Khí tức đế vương trên người hắn đang dần tàn lụi, hắn sẽ trở thành một bạo quân danh xứng với thực, chờ người tới lật đổ.”
Nam Chi:???
A, vì sao lại trở thành như vậy.
Không phải phụ hoàng đã có hài tử rồi sao?
Nam Chi chống cằm ngồi ở một bên, vẻ mặt nghi hoặc, “Phụ hoàng không còn là hoàng đế, vậy sẽ là ai?”
“Chẳng lẽ là Ninh Vương, ta còn phải chết sao?”
Không biết Ninh Vương kia sẽ đối xử với mọi người trong hậu cung như thế nào.
Danh Sách Chương: