Tôi khẽ nhíu mày, thiếu kiên nhẫn liếc Phan Huỳnh Đức một cái. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi chờ ngày em cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi.” Phan Huỳnh Đức nâng cằm lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, nói.
Nghe xong lời của Phan Huỳnh Đức, tôi hừ một tiếng, rồi cười lạnh: “Anh muốn tôi cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của anh ư? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có năm mơ nữa.” “Tôi có đang nằm mơ hay không, chúng ta cứ chờ xem.” Phan
Huỳnh Đức không tức giận với lời tôi nói, ngược lại còn vuốt cằm, cười nhẹ nhàng với tôi. Tôi nhìn dáng vẻ đó của Phan Huỳnh Đức, tức đến suýt thì hộc máu. Tưởng tượng đến cảnh người đàn ông như con ngựa giống này chạm vào tôi, tôi đã nổi da gà đầy người. Tôi xoa xoa bàn tay mình, trong lòng thầm măng Phan Huỳnh Đức. Tên đàn ông thối tha, đừng có để tôi thấy anh ta thêm lần nào nữa, nếu không tôi nhất định sẽ đá đứt chân giữa của anh ta. Không còn chân giữa, tôi xem anh chơi đùa phụ nữ kiểu gì. “Bảo Nhi, em sao vậy?” Lúc tôi trở về biệt thự của Lê Minh Quang, anh ấy đã về rồi. Thấy tôi vừa đi về với khuôn mặt đầy tức giận, anh ấy lập tức tiến lên, đỡ lấy đồ ăn từ tay tôi. “Minh Quang, anh không biết đâu… Em đã gặp phải một tên biến thái.” Tôi nhìn thấy Lê Minh Quang, lập tức ấm ức nói. “Biến thái gì cơ?” Lúc Lê Minh Quang nghe xong, đường nét tuấn tú trên mặt anh lập tức trầm xuống, hỏi. “Là..” Vừa định nói tiếp thì tôi bỗng im lặng.
Tôi thấy bây giờ mà nhắc tới tên Phan Huỳnh Đức sẽ phá hỏng bầu không khí, nên không nói gì nữa. “Là gì cơ?” Thấy tôi mãi không nói lời nào, Lê Minh Quang hơi buồn cười, hỏi.
Tôi mếu máo lắc đầu: “Không có gì đâu, em gặp một tên đàn ông cực kỳ biến thái. Anh ta muốn sàm sỡ em, bị em đá bay rồi.” “Ai mà không có mắt như thế, cả em mà cũng dám sàm sỡ sao?” Lê Minh Quang nghe vậy, không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, hỏi. “Anh cười em à?” Nhìn nét cười trên mặt Lê Minh Quang, tôi không khỏi ai oán. Lê Minh Quang lập tức giơ tay đầu hàng: “Sao anh dám cười nhạo vợ anh chứ?”