“Đây chính là dấu ấn của Âu Tịnh tôi, bắt đầu từ đêm nay anh chính là người đàn ông của Âu Tịnh này. Nhớ phải đợi tôi đấy, tôi sẽ tới tìm anh.”
Âu Tịnh nói dứt lời còn quay sang khẽ cười với Phan Huỳnh Bảo, sau đó cô ấy mở cửa xe ngồi vào, chỉ trong tích tắc chiếc xe đã đi khuất dạng.
Khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo tối sầm lại, gương mặt anh ấy lúc này đã đen giống như bị đổ nguyên lọ mực lên vậy, khó coi đến cực điểm.
Anh ấy lại bị một cô gái đùa giỡn sao?
Có chết Phan Huỳnh Bảo cũng không thể ngờ đến chuyện sẽ có một ngày anh bị một cô gái đùa giỡn như vậy.
Trên môi anh ấy dường như vẫn còn mùi hương nhàn nhạt của cô gái vừa nãy, nghĩ đến cô gái kiêu ngạo với thân thủ không tầm thường vừa rồi, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo đột nhiên trở nên lạnh băng.
Rốt cuộc người phụ nữ đó có thân phận như thế nào? Nếu nhìn thân thủ của cô ấy thì có thể nhận ra cô ấy không giống người thường.
Phan Huỳnh Bảo mở cửa xe rồi ngồi lên, sau đó anh đóng cửa cái rầm lái xe chạy thẳng lên đường lớn.
Thời gian cứ dần trôi nhưng Trần Quân Phi vẫn không có chút tin tức nào về Hoàng Song Thư, lúc này anh đã dần trở nên bình tĩnh sau khoảng thời gian điên cuồng thống khổ trước đó.
Anh vẫn luôn chăm sóc và bảo vệ Bánh Quy, mặt khác anh nói với mọi người rằng khi nào anh chưa tìm được thi thể của Hoàng Song Thư thì anh nhất định sẽ không bao giờ tin vào chuyện cô đã chết.
Có lẽ tất cả mọi người đều biết thật ra Hoàng Song Thư chưa chết bởi vì vẫn còn có người ngày đêm đang đợi cô trở về.
Thời gian như chớp mắt, thoáng cái đã năm năm trôi qua.
Khoảng thời gian năm năm ấy nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài nhưng đủ để khiến con người ta trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Trần Quân Phi của bây giờ đã không còn là Trần Quân Phi của trước kia nữa.
Giờ đây, anh đã trở thành một người đàn ông thành thục, hoàn toàn không còn vẻ nóng nảy như trước kia nữa.
Còn tập đoàn Trần Thăng dưới sự dẫn dắt của Trần Quân Phi cũng càng ngày càng lớn mạnh, địa vị của tập đoàn trên trường quốc tế cũng có chỗ đứng nhất định, càng ngày càng phát triển.
Bánh Quy cũng đã lớn, trong khoảng thời gian thằng bé trưởng thành thì mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp, chỉ trừ việc trong suốt năm năm vẫn không có chút tin tức gì của Hoàng Song Thư.
Nhưng mà mọi người ai cũng biết Trần Quân Phi vẫn chưa chịu từ bỏ.
Chỉ cần có thời gian là Trần Quân Phi sẽ chạy tới núi Phượng Hoàng nơi Hoàng Song Thư xảy ra tai nạn, mục đích của anh chính là đi tìm Hoàng Song Thư.
Phố Hồng Bàng.
Một người phụ nữ có mái tóc dài che hết nửa khuôn mặt, cô cầm một túi quần áo rồi đưa cho bà chủ đứng bên trong tiệm, nhìn bà chủ với ánh mắt hơi ươn ướt.
“Lê Trúc Phương, hôm nay giao hàng sớm vậy, cảm ơn nha.” Bà chủ tiệm có dáng người to béo nhưng thực chất tính tình lại rất tốt, bà ấy nhìn về phía Lê Trúc Phương nói lời cảm ơn.
Lê Trúc Phương nở nụ cười ngọt ngào nhìn bà lắc đầu, cô vươn tay khua tay múa chân, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói với bà chủ rằng không cần khách sáo như vậy.
“Tôi biết rồi, giao cho cô làm mấy chuyện này tôi rất yên tâm, đây là tiền công hôm nay của cô, cảm ơn nha.”
Bà chủ lôi một xấp tiền ra rồi để vào tay Lê Trúc Phương.
Lê Trúc Phương cầm tiền, cô vui sướng gật gật đầu.
Sau khi cô nhìn bà chủ làm động tác cảm ơn xong xuôi thì mới rời đi.
Bà chủ đứng nhìn Lê Trúc Phương đi xa dần, đáy mắt bà ấy hiện lên sự thương hại rất rõ ràng, bà ấy lắc đầu nói: “Đúng là một cô gái tốt nhưng đáng tiếc không những khuôn mặt bị hỏng mà còn là người câm nữa.”
Bên má trái của Lê Trúc Phương đã bị hủy hoàn toàn, cô luôn dùng mái tóc dài của mình để che chắn không dám để lộ ra ngoài, hơn nữa cô còn là một người câm.
Cũng may bên cạnh cô có một người đàn ông rất tốt, anh ấy chăm sóc Lê Trúc Phương rất tử tế và người đàn ông đó tên Huỳnh Khánh Đông.
Huỳnh Khánh Đông là một người đàn ông rất tốt, tính cách dịu dàng. Anh ấy là thầy giáo dạy trung học, bố mẹ đều đã qua đời hết, chỉ còn mình anh ấy sống trơ trọi trên đời.
Năm năm trước, khi đi leo núi ở núi Phượng Hoàng, Huỳnh Khánh Đông đã nhìn thấy Lê Trúc Phương rồi sau đó anh ấy lập tức đưa cô về nhà mình. Để điều trị cho Lê Trúc Phương, anh ấy đã bỏ ra một khoản tiền kếch xù chi tiêu thuốc men nhưng từ đó đến giờ anh ấy vẫn chưa hề than phiền dù chỉ một câu.
Lê Trúc Phương hôn mê mất một năm, sau khi cô tỉnh lại thì cô không nói được gì cả, trí nhớ cũng mất luôn, thậm chí nhà mình ở đâu cô cũng không biết.
Còn Huỳnh Khánh Đông thì cảm thấy Lê Trúc Phương là người mà ông trời đã trao tặng cho mình, bởi vì ông trời biết anh ấy là người sống cô đơn, lúc nào cũng chỉ một thân một mình nên mới mang cô đến cho mình.
Anh ấy đối xử với Lê Trúc Phương rất tốt, vậy nên Lê Trúc Phương cũng rất ỷ lại vào Huỳnh Khánh Đông.
Huỳnh Khánh Đông mua một căn phòng trong tiểu khu, tuy không rộng lắm nhưng diện tích cũng đạt đến 90m2, đối với hai người mà nói thì căn nhà như vậy là thừa chỗ sống.
Bên ngoài căn phòng là một khoảng sân trống, khi nào rảnh rỗi là Lê Trúc Phương sẽ đem đủ loại hoa cỏ ra đó trồng.
Lúc Lê Trúc Phương vào đến sân thì nhìn thấy Huỳnh Khánh Đông đã tan làm, anh ấy đang nấu cơm trong nhà.
Lê Trúc Phương vui vẻ đưa tiền cho Huỳnh Khánh Đông.
Huỳnh Khánh Đông vuốt ve tóc của cô, trên gương mặt thanh tú của anh ấy khẽ hiện lên sự dịu dàng rồi nói: “Ngốc quá, số tiền này em vất vả lắm mới kiếm được, không cần đưa cho anh làm gì. Anh sẽ gửi vào sổ tiết kiệm, sau này nếu em cần tiền thì cứ rút từ thẻ, biết chưa?”
Lê Trúc Phương nghiêng đầu, cô vươn tay ôm chặt eo Huỳnh Khánh Đông.
Huỳnh Khánh Đông bỏ nồi trong tay xuống rồi tắt bếp, anh quay đầu lại ôm Lê Trúc Phương nói: “Em không thoải mái ở đâu sao? Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”
Sức khỏe của Lê Trúc Phương vẫn chưa hẳn là ổn, vì cô ở nhà mãi không có việc gì làm nên cũng buồn chán. Vậy nên Huỳnh Khánh Đông đã mở cho cô một cửa hàng quần áo riêng, nhân tiện giao quần áo giá sỉ tới tận nhà. Lê Trúc Phương là người có năng lực, khả năng kinh doanh của cô thật sự rất đáng nể phục nhưng Huỳnh Khánh Đông rất lo cho tình trạng sức khỏe của cô, vì vậy đã xin bạn thanh mai trúc mã của mình giúp đỡ Lê Trúc Phương, hiện giờ hai người họ đang làm ăn rất tốt.
Thấy Huỳnh Khánh Đông lo lắng cho mình như vậy thì Lê Trúc Phương nắm lấy tay anh ấy rồi lắc đầu, bắt đầu khua tay múa chân ý muốn nói mình không sao hết.
Huỳnh Khánh Đông nhìn Lê Trúc Phương, anh ấy vén sợi tóc bên má trái của Lê Trúc Phương lên tai, nhìn hai vết sẹo xấu xí gớm ghiếc dài ngoằng như hai con rết kia, đáy mắt anh ấy hiện lên vẻ thương tiếc.
Lê Trúc Phương cảm nhận được ánh mắt này của Huỳnh Khánh Đông, cô sợ hãi đưa tay lên che mặt mình lại, dường như chính cô cũng sợ nhìn thấy khuôn mặt này. Hành động này của Lê Trúc Phương lọt vào tầm mắt của Huỳnh Khánh Đông, anh ấy đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay Lê Trúc Phương đang che mặt xuống, ánh mắt lộ vẻ kiên định xen lẫn sự dịu dàng: “Đừng sợ, dù Lê Trúc Phương có thể nào đi nữa thì trong lòng anh, em vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất.”
Lê Trúc Phương nghe vậy, trên mặt cô hiện lên nét cười ngây ngô giống một đứa trẻ.
Thấy Lê Trúc Phương như vậy, Huỳnh Khánh Đông khẩn trương mở miệng: “Lê Trúc Phương, em có đồng ý làm vợ anh không?”
Anh ấy vẫn luôn khao khát có một gia đình nhỏ của riêng mình, anh ấy muốn kết hôn với Lê Trúc Phương, vậy nên Huỳnh Khánh Đông cần biết cô có đồng ý gả cho mình hay không?
Mặc dù Huỳnh Khánh Đông là người cứu Lê Trúc Phương nhưng anh ấy không muốn lấy lý do này ra để cưỡng ép cô đồng ý kết hôn với mình.
Lê Trúc Phương ngơ ngẩn nhìn Huỳnh Khánh Đông, sau đó cô cúi đầu gật nhẹ một cái.
Đây xem như là một câu trả lời của người phụ nữ, Huỳnh Khánh Đông kích động nhìn cô. Mỗi khi đứng trên bục giảng, anh ấy luôn thể hiện mình là một người thầy nho nhã tri thức, chỉ khi về nhà đối diện với Lê Trúc Phương thì anh ấy mới để lộ những tính cách thật của mình, bao gồm cả sự vui sướng đến tột độ khi được cô chấp thuận.
“Có thật không?” Huỳnh Khánh Đông nắm chặt tay Lê Trúc Phương, giọng nói anh ấy lúc này cũng trở nên run rấy.
Lê Trúc Phương gật đầu thật mạnh giống như đang tuyên bố với Huỳnh Khánh Đông rằng cô thật sự muốn trở thành vợ anh.
Trong lòng Huỳnh Khánh Đông vui phơi phới, chiều hôm nay anh ấy đã cố ý xin nghỉ để đưa Lê Trúc Phương đến trung tâm thành phố mua quần áo.
Lê Trúc Phương cũng không từ chối Huỳnh Khánh Đông, cô thoải mái nắm tay anh ấy đi dạo vòng quanh siêu thị.
Thành phố nơi đây náo nhiệt và phồn vinh hơn hẳn nơi mà hai người họ đang sống.
Đối với mọi ngóc ngách ở đây, Lê Trúc Phương đều cảm thấy vô cùng tò mò.
Huỳnh Khánh Đông vẫn duy trì hành động cẩn thận nắm tay Lê Trúc Phương, dường như anh đang lo chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ lạc mất cô.
Huỳnh Khánh Đông nhìn hai mắt Lê Trúc Phương cứ dán chặt vào một quán cà phê cách đó không xa, cánh môi mỏng của anh ấy hơi gợn lên.
Anh ấy vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay Lê Trúc Phương rồi nói với giọng khàn khàn: “Lê Trúc Phương, em muốn uống cà phê sao?”
Lê Trúc Phương chớp chớp đôi mắt to tròn, cô gật đầu.
Cô rất muốn thử nhấm nháp hương vị êm dịu ấy. Có lần Lê Trúc Phương vô tình ngửi thấy mùi cà phê, lúc đó cô còn không hiểu sao mình lại muốn uống nó như thế.
“Vậy anh đưa em tới đó uống cà phê nhé.” Thấy Lê Trúc Phương có vẻ rất thích thưởng thức hương vị cà phê, đáy mắt Huỳnh Khánh Đông thoáng hiện lên sự yêu chiều, anh ấy nắm tay Lê Trúc Phương đi về phía quán cà phê.
Lê Trúc Phương rất ít khi thích thứ gì đó mà thể hiện ra rõ ràng như vậy, một khi thứ cô thích đã xuất hiện rồi thì Huỳnh Khánh Đông nhất định sẽ nhớ thật rõ.
Chỉ cần là thứ Lê Trúc Phương thích, anh ấy nhất định sẽ giúp Lê Trúc Phương có được.
Khi Lê Trúc Phương và Huỳnh Khánh Đông đang đi về phía quán cà phê thì một đứa trẻ lao về phía họ, mà Lê Trúc Phương không để ý xung quanh nên cô đã va vào đứa trẻ đó rồi ngã xuống đất.
“Thực sự xin lỗi, cậu bé có bị thương ở đâu không?” Lê Trúc Phương sốt ruột đứng dậy, Huỳnh Khánh Đông vừa đỡ Lê Trúc Phương vừa nhìn cậu nhóc có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nói lời xin lỗi.
Bánh Quy ngoan ngoãn bò dậy, thằng bé ngửa đầu nhìn khuôn mặt bị tóc che mất một nửa của Lê Trúc Phương.
“Cậu bạn nhỏ, có bị thương chỗ nào không? Để chú đưa cháu tới bệnh viện kiểm tra chút nhé?” Thấy Bánh Quy vẫn chăm chú nhìn Lê Trúc Phương, khóe môi Huỳnh Khánh Đông thoáng hiện lên nụ cười dịu dàng.
Anh ấy ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Bánh Quy nói.
Bánh Quy nhíu nhíu mày, thằng bé vấn luôn chăm chú nhìn về phía Lê Trúc Phương.
Huỳnh Khánh Đông thấy Bánh Quy chỉ đưa mắt nhìn về một hướng là Lê Trúc Phương thì anh ấy cảm thấy hơi buồn cười bèn mở miệng nói: “Sao vậy?
Cháu thích chị ấy sao?”
Bánh Quy lắc đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên vẻ ảm đạm.
“Bánh Quy, ai cho cháu chạy lung tung vậy hả?” Ngay lúc này, một tiếng nói trầm thấp vang lên sau lưng Huỳnh Khánh Đông và Lê Trúc Phương.
Cả hai người cùng quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo xuất hiện trọng bộ âu phục màu đen.
Một người đàn ông có ngũ quan thành thục, đẹp như được trạm khắc, từ trên người anh ấy còn tỏa ra thứ khí chất mạnh mẽ khiến người ta không thể xem thường.
Huỳnh Khánh Đông nắm tay Lê Trúc Phương, anh ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói với giọng dịu dàng: “Anh đây là người nhà cậu bé sao? Vừa rồi chúng tôi không cẩn thận đụng vào…”
“Chú à, Bánh Quy muốn về nhà.”
Huỳnh Khánh Đông vẫn chưa nói hết câu thì cậu bé Bánh Quy vừa nãy vẫn luôn đứng im không chịu nói một lời nào đột nhiên chạy tới ôm lấy hay chân Phan Huỳnh Bảo, khuôn mặt non nớt đáng yêu ngẩng lên nhìn anh ấy, miệng to tròn hé ra nói.
Phan Huỳnh Bảo vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Bánh Quy, anh ấy ngồi xổm xuống bế bổng thằng bé lên, sau đó quay sang nhìn Huỳnh Khánh Đông và Lê Trúc Phương rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, đứa cháu này của tôi có hơi nghịch ngợm, hy vọng nó không làm gì tổn hại đến hai người.”
Là cháu trai sao? Nhưng sao nhìn hai người họ giống nhau quá vậy?
Huỳnh Khánh Đông nhìn nhìn khuôn mặt Bánh Quy và Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu nói: “Không không, là do chúng tôi không để ý đường đi thôi, thật xin lỗi.”
“Hoàng Song Thư?” Phan Huỳnh Bảo thấy Huỳnh Khánh Đông là một người lịch sự lễ phép thì đôi mắt lạnh lùng của anh ấy hơi dịu xuống, anh ấy chuyển tầm nhìn đặt lên người Lê Trúc Phương đang đứng bên cạnh Huỳnh Khánh Đồng.
Tuy cô chỉ để lộ ra có nửa khuôn mặt nhưng Phan Huỳnh Bảo vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay, đây chính là cô gái mà bọn họ tìm kiếm trong suốt năm năm nay, Hoàng Song Thư.
Lê Trúc Phương dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo, sau khi nghe Phan Huỳnh Bảo gọi mình bằng một cái tên hoàn toàn xa lạ thì cô sợ hãi lùi ra sau một bước.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lê Trúc Phương, con ngươi Phan Huỳnh Bảo hiện lên một tâng sương mù.
“Anh à, vợ sắp cưới của tôi không phải tên Hoàng Song Thư đâu, cô ấy là Lê Trúc Phương.
Lê Trúc Phương…
Phan Huỳnh Bảo bình tĩnh nhìn Lê Trúc Phương, có lẽ anh ấy đang muốn †ìm ra sự khác biệt trên khuôn mặt cô.
Nhìn thấy biểu cảm sợ sệt không biết anh ấy là ai như vậy không giống giả vờ chút nào. Lúc này, Phan Huỳnh Bảo mới khôi phục lại thái độ bình thường.
Anh ấy sửa sang lại quần áo của mình, nhìn sang Huỳnh Khánh Đông nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn nhâm cô ấy thành một người bạn cũ của mình.”
Nhìn tình hình bây giờ, Phan Huỳnh Bảo nghĩ có thể mình đã suy nghĩ quá nhiều, người phụ nữ trước mắt anh bây giờ sao có thể là Hoàng Song Thư được chứ.