“Huỳnh Bảo.” Vào lúc hai người họ đang dây dưa thì Trần Quân Phi đã chạy tới.
Anh thấy dáng vẻ Phan Huỳnh Bảo liều mạng nhào lên người Trương Thiên Toàn như thế thì lập tức chạy đến ngăn cản Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu lên, ánh mắt hằn lên tia máu nói: “Anh hai, anh đừng cản em, hôm nay em nhất định phải xử đẹp Trương Thiên Toàn.”
“Tỉnh táo lại một chút cho anh, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Châu Sa.”
Trần Quân Phi biết Phan Huỳnh Bảo rất lo lắng cho Lê Châu Sa nhưng mà dường như đối với chuyện Lê Châu Sa mất tích thì có vẻ Trương Thiên Toàn cũng không biết gì.
Bây giờ bọn họ nhất định phải tìm được Lê Châu Sa chứ không phải lãng phí thời gian trên người Trương Thiên Toàn.
Trần Quân Phi cưỡng ép đưa Phan Huỳnh Bảo đi, lúc sắp rời đi, anh đưa mắt nhìn về phía Trương Thiên Toàn rồi uy hiếp: “Trương Thiên Toàn, anh nghe cho rõ đây, chuyện này chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Ánh mắt Trương Thiên Toàn nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo, trên mặt không hề mang theo chút cảm xúc nào.
Sau khi anh ta đóng cửa lại thì cầm lấy điện thoại di động trên bàn gọi điện thoại cho Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy đang ngồi trên xe, vào lúc nhìn xuống cái tên đang hiển thị trên màn hình di động thì ánh mắt người phụ nữ hiện lên chút ảm đạm.
Cô ta không nghe điện thoại, cứ để nó tiếp tục vang như vậy một lúc lâu. Cuối cùng, dường như Vũ Phương Thùy không chịu nổi tiếng chuông này nữa nên mới quét phím trả lời.
“Cô đang ở đâu?”
Vũ Phương Thùy khẽ cười một tiếng, ánh mắt khẽ chớp chớp lộ vẻ quyến rũ: “Anh để ý đến tôi như vậy sao?”
“Nói đi, bây giờ cô đang ở đâu?” Trương Thiên Toàn xem thường sự trêu chọc của Vũ Phương Thùy, anh ta lặp lại câu nói một cách lạnh lùng hơn.
Vũ Phương Thùy sở lên ngón tay mình rồi bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, nếu như anh muốn tôi hầu ngủ thì e rằng phải trễ một chút mới được, hiện tại tôi có chuyện phải làm rồi.”
“Lê Châu Sa mất tích, có phải là do cô bắt không?”
Khuôn mặt Trương Thiên Toàn vô cùng lạnh lùng.
Sau khi Vũ Phương Thùy nghe xong thì vẻ mặt lại không hề có bất kỳ biến hóa nào.
“Lê Châu Sa mất tích à? Chuyện này là thật sao?”
Giọng điệu giả vờ của người phụ nữ khiến sắc mặt vốn đã khó coi của Trương Thiên Toàn lại trở nên hung tàn hơn.
Anh ta dùng sức bóp chặt điện thoại di động trong tay, lãnh đạm nói: “Vũ Phương Thùy, tôi đã nói tôi có kế hoạch rồi. Nếu như chưa giết được Phan Huỳnh Bảo thì tuyệt đối cô không được đụng vào Lê Châu Sa.”
“Đau lòng sao?” Vũ Phương Thùy cười nhạo một tiếng rồi khẽ vuốt mái tóc của mình.
Trương Thiên Toàn nghe vậy thì vẻ mặt càng tức giận hơn.
“Trương Thiên Toàn, tôi đã nói tôi sẽ không bỏ qua cho Lê Châu Sa mà. Anh cũng đã đồng ý mạng của cô ta sẽ do tôi định đoạt rồi.”
Nói xong, Vũ Phương Thùy lập tức cúp điện thoại.
Đáy mắt Trương Thiên Toàn hiện lên một trận bão táp dữ dội.
Anh ta gọi điện cho cấp dưới của mình, bảo cho người theo dõi Vũ Phương Thùy. Anh ta muốn biết rốt cuộc cô ta đang tính toán làm gì.
Đáng tiếc Vũ Phương Thùy làm việc vô cùng bí mật, ngay cả người của Trương Thiên Toàn cũng không tìm được.
Trương Thiên Toàn không còn cách nào khác đành cho người tiếp tục triển khai công tác công kích công ty của Phan Huỳnh Bảo.
Hai người Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đã mất tích, vì thế có lẽ sức lực của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều tập trung vào tìm người. Như vậy thì đối với Trương Thiên Toàn mà nói, đây lại là một thời cơ vô cùng tốt.
Hoàng Song Thư vừa ngủ được một lát đã nghe thấy âm thanh rên rỉ yếu ớt, cô hoảng hốt giật mình tỉnh lại.
Ở đây, hai người bọn họ chỉ có thể ngồi trên sàn nhà nhưng mà mặt đất lại khá lạnh nên Hoàng Song Thư đã để áo khoác của mình bên dưới để hai người họ cùng nằm tựa lưng vào nhau ngủ.
“Châu Sa, sao vậy? Có phải bụng khó chịu rồi không?” Hoàng Song Thư khẽ dụi mắt nghiêng đầu hỏi Lê Châu Sa.
Cả gương mặt Lê Châu Sa đều chảy mồ hôi ào ạt, cô ấy vô lực nhìn Hoàng Song Thư rồi khàn giọng nói: “Có chút… đau.”
“Sao thế, có phải đứa bé xảy xa chuyện gì không?” Vừa nghe đến đau thì Hoàng Song Thư không hề để ý đến chuyện gì nữa, vội vàng đứng trước mặt Lê Châu Sa.
Ban nãy cô và Lê Châu Sa cùng nhau chạy bộ nên không biết có phải vì vậy mà ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng hay không.
Sắc mặt Lê Châu Sa trắng bệch ôm lấy bụng mình, âm thanh yếu ớt vang lên: “Em cũng không biết nữa… giống như có thứ gì đó chảy xuống. Em không dám nhìn… chị dâu… đứa bé này không thể xảy ra chuyện được.”
Hoàng Song Thư vừa nghe vậy thì gương mặt lập tức hiện vẻ hoảng hốt vén quần áo Lê Châu Sa lên, nhìn thấy một chút máu đã nhuộm đỏ dưới váy cô ấy thì cả bàn tay đều run rẩy không ngừng.
“Nhất định sẽ không sao đâu, đừng sợ, chị sẽ kêu bọn họ tìm bác sĩ đến cho em. Hô hấp Hoàng Song Thư trở nên rối loạn bất an, cô đứng dậy đi về phía cửa rồi dùng sức đập cửa.
“Cứu mạng đi, nhanh lên, mau cứu Lê Châu Sa… em ấy đau bụng rồi.”
“Có người ở đó không, cứu mạng đi, có người không?”
“Con mẹ nó, cô ồn ào gì thế? Còn làm ồn nữa thì có tin tôi đâm một nhát cho chết luôn không?” Sau khi cánh cửa bị kéo ra, người tài xế khi sáng cầm một con dao gọt trái cây, vẻ mặt vô cùng không kiên nhẫn uy hiếp Hoàng Song Thu.
“Cầu xin anh hãy tìm bác sĩ cho Châu Sa đi, em ấy đau bụng, còn chảy máu nữa.” Hoàng Song Thư không để ý đến vẻ mặt của người đàn ông đáng sợ đến mức nào.
Cô bắt lấy cánh tay của người đàn ông giống như anh ta chính là cọm rơm cứu mạng của bọn họ vậy.
“Cô không bị điên đấy chứ? Hiện tại các người đang bị chúng tôi nhốt đấy, bây giờ lại kêu tôi mời bác sĩ cho các người sao?” Người đàn ông khinh thường nhìn Hoàng Song Thư, dường như đang cười nhạo sự ngây thơ của cô vậy.
“Anh bắt chúng tôi chắc chắn là có mục đích đúng không? Nếu như Châu Sa chết rồi thì các người phải làm sao đây?” Hoàng Song Thư siết chặt quả đấm, nhìn người đàn ông trước mắt rồi lạnh lùng nói.
Mục đích của những người này là bắt giữ bọn họ, còn chuyện có muốn giết chết bọn họ hay không thì có lẽ phải đợi người giật dây đến nữa.
Nếu như là thế thì bây giờ chắc chắn các cô không thể chết được.
Người đàn ông đẩy Hoàng Song Thư ra rồi đi đến trước mặt Lê Châu Sa, nhìn thấy Lê Châu Sa ôm bụng, vẻ mặt vô cùng uể oải, trên mặt còn đổ mồ hôi không ngừng thì anh ta vén quần áo trên người Lê Châu Sa lên, sau khi nhìn thấy máu đỏ chảy ra từ phía dưới mới rời khỏi đó.
Tầm khoảng một giờ trôi qua, người đàn ông kia lại đến một lần nữa. Lần này, anh ta còn đưa theo một bác sĩ mặc áo trắng đi tới.
“Đến xem thử người phụ nữ này một chút đi, nhớ là đừng hỏi những gì không nên hỏi. Nếu không thì hãy chờ xem.
Người đàn ông uy hiếp quơ quơ con dao trong tay rồi hừ lạnh nhìn bác sĩ kia.
Gương mặt bác sĩ hiện vẻ khiếp sợ, vội vàng gật đầu không dứt. Sau đó lại cầm hòm thuốc của mình mà đi đến bên cạnh Lê Châu Sa.
Sau khi anh ta bắt mạch cho Lê Châu Sa thì lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Bác sĩ, Châu Sa sao rồi?” Thấy vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc thì Hoàng Song Thư hốt hoảng hỏi.
Bác sĩ nhìn cô rồi khẽ nói: “Xuất huyết nhẹ nhưng tạm thời đứa trẻ vẫn không gặp nguy hiểm, tuy nhiên tôi đề nghị vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra cụ thể hơn đi. Tôi kê cho cô một đơn thuốc, uống vào thì sẽ không sao nữa.”
“Cảm ơn.”
Nghe thấy bác sĩ nói đứa bé không sao thì không chỉ Hoàng Song Thư thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả Lê Châu Sa cũng thở phào một hơi.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng đứa bé trong bụng sẽ gặp chuyện.
Bác sĩ kê đơn thuốc xong thì lại bị người đàn ông khi nãy đưa đi.
Sau khi Lê Châu Sa uống thuốc đã khá ơn rất nhiều.
Hai người nghỉ ngơi gần một tiếng, Hoàng Song Thư nhẹ nhàng kéo quần áo Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa hiểu ý khẽ gật đầu.
Hoàng Song Thư đứng dậy xé quần áo của mình, lộ ra một mảng da thịt quyến rũ, sau đó cô cong tay ngoắc người đàn ông kia rồi nói: “Anh ơi, có muốn thoải mái chút không?”
Quần áo Hoàng Song Thư xốc xếch, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nhìn vô cùng mê người.
Vốn dĩ gương mặt người đàn ông kia còn đang rất khó chịu nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mặt dâm tà: “Thì ra là một người phụ nữ dâm đãng sao? Không ngờ Trần Quân Phi lại cưới một người vợ như vậy, vừa hay tôi cũng chưa từng thưởng thức qua mùi vị của những cô vợ nhà giàu.”
Người đàn ông xoa xoa tay, lộ ra một ánh mắt thèm khát rồi nhào lên người Hoàng Song Thư.
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, ánh mắt Hoàng Song Thư ẩn hiện lên một chút lạnh lùng.
Cô cười duyên dáng tránh khỏi nụ hôn của người đàn ông, chơi trò mèo vờn chuột với anh ta.
Sau khi người đàn ông bắt được Hoàng Song Thư thì lập tức thô bạo hôn lên miệng cô.
Lê Châu Sa vừa nhìn thấy như vậy đã không thể chịu được dáng vẻ của người đàn ông, cô ấy lập tức đưa tay ra phía sau.
Đây là một con dao phẫu thuật mà trước đó cô ấy và Hoàng Song Thư đã lén lấy của vị bác sĩ kia.
Bác sĩ đưa cho Hoàng Song Thư thuốc ngủ và một con dao phẫu thuật.
Người đàn ông kia đang hưng phấn hôn lên miệng Hoàng Song Thư nhưng chưa được mười phút đã nằm trên người cô ngủ.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, Hoàng Song Thư chán ghét dùng sức đẩy anh ta ra. Sau khi lấy tay chùi miệng mình thật sạch thì đá một cước thật mạnh vào đũng quần người đàn ông đó.
Cho dù đã hôn mê nhưng sự đau đớn kịch liệt kia vẫn khiến cho người đàn ông thốt lên một tiếng kêu đau, sau đó lại ngất xỉu một lần nữa.
Thấy người đàn ông kia đã ngất, Hoàng Song Thư sửa soạn lại quần áo của mình rồi lập tức kéo Lê Châu Sa rời khỏi đó.
Tối hôm nay chỉ có một người đàn ông này trông chừng cô và Lê Châu Sa, chứ bằng không thì thật sự không biết phải chạy trốn thế nào.
“Ở đây khá hẻo lánh, phải cẩn thận một chút.”
Sau khi hai người ra khỏi nhà trúc thì Hoàng Song Thư bắt lấy cánh tay Lê Châu Sa rồi nói.
Lê Châu Sa khẽ liếm môi gật đầu, cùng với Hoàng Song Thư đi về phía trước.
Sắc trời đã dần dần tối xuống, đường ởi cũng không nhìn rõ nữa. Đây lại là một vùng ngoại ô nên muốn tìm ra đường xe chạy thì sợ rằng không hề đơn giản.
Khi Vũ Phương Thùy đưa người của mình đến nhà trúc thì nhìn thấy người đàn ông kia đang hôn mê, còn bên trong nhà trúc lại không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đâu cả.
Ngay lập tức, gương mặt Lê Châu Sa đã vô cùng khó coi. Cô ta giơ chân lên đạp lên cơ thể người đàn ông kia một phát lại một phát, người đàn ông kia vốn còn đang hôn mê nhưng lại bị đau nên kêu thảm lên một tiếng rồi thức tỉnh.
“Người đâu rồi?” Thấy người đàn ông đã tỉnh lại, sắc mặt Vũ Phương Thùy tái xanh gầm lên với anh ta.
Người đàn ông vừa mới tỉnh lại đã cảm giác đáy quần nhói lên vô cùng đau đớn, sau khi nghe thấy câu hỏi của Vũ Phương Thùy thì vẻ mặt hơi mờ mịt.
“Nói đi, người đâu rồi? Đưa tôi đến xem hai người họ, người đâu rồi?”
Vẻ mặt Vũ Phương Thùy tràn đầy lửa giận đạp vào cơ thể người đàn ông trước mắt, người đàn ông đó hét thảm lên một tiếng.
“Chạy… hai người phụ nữ kia chạy rồi.” Người đàn ông bị Vũ Phương Thùy đối xử như vậy thì lập tức ôm lấy đầu mình rồi run rẩy nói với cô ta.
Gương mặt Vũ Phương Thùy lập tức hiện lên một tâng sương mù lạnh lùng, cô ta tiến lên nắm lấy quần áo của người đàn ông kia: “Tôi muốn đến đây xem bọn họ mà anh lại dám để cho bọn họ chạy ư?”
“Thật xin lỗi… tôi cũng không biết bọn họ lại xảo quyệt như vậy.”
Người đàn ông vô cùng hoảng sợ nhìn Vũ Phương Thùy.
Cô ta tức giận tát một cái lên mặt người đàn ông, nhìn thấy sự hèn yếu của anh ta thì lửa giận của Vũ Phương Thùy không thể nào hạ xuống được.
Sau khi cô ta hít sâu một hơi thì đứng dậy lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ của mình: “Lập tức đuổi theo cho tôi, nhất định phải đuổi kịp hai người họ có biết không?”
Nghe thấy mệnh lệnh của Vũ Phương Thùy, những người sau lưng lập tức đuổi theo Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư.
Vũ Phương Thùy nhìn theo bóng dáng những người đàn ông rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
Lê Châu Sa, cô cho rằng tôi sẽ để cô chạy trốn như vậy sao? Đừng hòng mơ tưởng…
Mặt khác, Hoàng Song Thư đã đỡ Lê Châu Sa đi một quãng đường rất dài.
Sau lưng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác thì có lẽ hai người đã thành công thoát được đám người của Vũ Phương Thùy. Sắc mặt Lê Châu Sa trắng bệch, có thể bởi vì bụng cô ấy không được thoải mái nhưng Lê Châu Sa vẫn chịu đựng không nói một lời nào.
Hoàng Song Thư nhìn thấy gương mặt trắng bệch giống như tro tàn của Lê Châu Sa thì râu rĩ nói: “Sao rồi, em ổn không?”