Hoàng Song Thư cắn môi, cô cố gắng che giấu càm giác khó chịu ở trong lòng rồi mới lắc đầu, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Bánh Quy như muốn nói với thằng bé rằng mình không có chuyện gì cả.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư thật lâu, rồi lại nhìn Bánh Quy, sau đó thàn nhiên nói: “Có phải cô muốn mọi chuyện sẽ như thế này không?”
Đầu ngón tay Hoàng Song Thư run lên, cô nhíu mày, cũng không biết có nghe được Phan Huỳnh Bào nói hay không.
Phan Huỳnh Bảo tho dài một hơi, sau đó tiến lên vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bánh Quy nói: “Bánh Quy ngoan ngoãn ở đây nhé, đừng làm phiền mẹ cháu, tối nay chủ và bố cháu sẽ tới đón cháu. Được không?”
“Được a” Bánh Quy ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, Hoàng Song Thư ôm lấy bé Bánh Quy ngô đến ngẩn người, Trong đầu của cô bây giờ không ngừng hiện lên dáng về cô đơn của Trần Quân Phi. “Mẹ, bố nhớ mẹ lắm đấy. Lúc nào thì mẹ về nhà cùng con và bố vậy?”
Bánh Quy nghịch ngợm mái tóc dài của Hoàng Song Thư, cười hì hì với cô.
Rõ ràng là vừa rồi còn khóc lóc om sòm nhưng sau khi được Hoàng Song Thư ôm, Bánh Quy đã ngoan ngoãn, thậm chí còn cười đùa.
Hoàng Song Thư trìu mến vuốt ve mái tóc của Bánh Quy, cô không biết trả lời thằng bé như thế nào.
Bảnh Quy nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt của Hoàng Song Thư, thằng bé khổ sở hỏi: “Mẹ, mẹ bị thương phải không? Mẹ có thây đau không?”
Lòng bàn tay bé nhỏ mềm min sờ lên gương mặt của cô.
Hoàng Song Thư giống như bị thứ gì đó dọa cho kinh sợ, cả người không ngừng phát run.
Cô cắn môi, lắc đầu với bé Bánh Quy. “Bố con nói bây giờ mẹ không thể nói chuyện được. Có điều mẹ đừng lo, Bánh Quy sẽ giúp mẹ nói chuyện, me muốn nói cái gì Bánh Quy đều giúp mẹ.” Câu nói trẻ con của thằng bé khiến khóe môi vốn di nhợt nhạt của Hoàng Song Thư không khỏi mim cười.
Sau khi Huỳnh Khánh Đông tan làm trở về, nhìn thầy Bánh Quy đang ngồi chơi ở trên sàn, khuôn mặt điển trai của anh ấy có vẻ hơi giật mình.
Đúng lúc đó thì Hoàng Song Thư từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cô bưng một chén canh. Sau khi thấy Huỳnh Khánh Đông đã trở về, cô lập tức mim cười.
Huỳnh Khánh Đông buông chiếc cặp trên tay xuống, anh ấy bước tới giúp Hoàng Song Thư dọn đồ ăn lên bàn.
Sau khi bưng hết đồ ăn lên, Hoàng Song Thư mới ôm lấy Bánh Quy lên để giỗ thằng bé ăn cơm.
Bánh Quy vừa mới ăn được mấy miếng đã bắt đầu mếu máo: “Bánh Quy muốn bổ.”
Hoàng Song Thư nhìn thấy Bánh Quy như thế này, dường như vẻ mặt toát lên một sự cô đơn, Huỳnh Khánh Đông không nhịn được nắm chặt bàn tay đặt dưới bàn, anh ấy mim môi nói: “Đề anh đưa thằng bé tro vẻ”
Huỳnh Khánh Đông cũng không biết tại sao Bánh Quy lại ở chỗ này, chắc có lẽ là Trần Quân Phi đưa đến. Bánh Quy là một đứa bé rất xinh đẹp thông minh, bất kỳ ai đối mặt với đứa trẻ xinh đẹp này, chi so là không có cách nào thờ d đượC.
Nghe thấy Huỳnh Khánh Đông muốn đưa Bánh Quy trở về, dường như Hoàng Song Thư khá hoảng hốt, cô vô thức ôm chặt lấy thằng bé.
Dáng vẻ này của Hoàng Song Thư khiến đáy lòng của Huỳnh Khánh Đông dâng lên một dòng cảm xúc rất khó chịu. “Phương Trúc.” Giọng nói nhợt nhạt của Huỳnh Khánh Đông làm đôi tay đang ôm chặt lấy Bánh Quy đột nhiên cứng lại.
Cô chậm rãi buông thằng bé ra, đúng lúc Huỳnh Khánh Đông ôm lấy Bánh Quy muốn đứng dậy rời đi thì ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Huỳnh Khánh Đông rất kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Song Thư, mà Hoàng Song Thư cũng rất ngạc nhiên.
Huỳnh Khánh Đông mở cửa, mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Phan Huỳnh Bảo đang đứng ở đó. “Anh qua đón Bánh Quy phải không?” Ảnh mắt Huỳnh Khánh Đông ôn hòa nhìn Phan Huỳnh Bào hỏi.
Phan Huỳnh Bảo vuon tay ra đón lấy Bánh Quy, thằng bé ấm ức gọi một tiếng “chú ba” rất gắt gao ôm lấy cổ anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo âm trầm vuốt ve mái tóc của Bánh Quy, sau đó lướt mắt về phía Hoàng Song Thu. Nhìn thấy ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo, cơ thể của Hoàng Song Thư bỗng dưng run rẩy. “Song Thư, anh hai bị tai nạn xe, bây giờ đang phải cấp cứu trong bệnh viện.” Cái gì? Trần Quân Phi bị tai nạn?
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm cả người Hoàng Song Thư cứng ngắc.
Cô mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được nhìn Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt hoài nghi. “Cô có thể đến bệnh viện cùng với tôi không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư, giọng nói rất nặng nề.
Hoàng Song Thư nhìn về phía Huỳnh Khánh Đông, dường như muốn hỏi anh ấy bây giờ cô phài làm thế nào.
Huỳnh Khánh Đông mím chặt môi, anh ấy sâu sắc nhìn cô sau đó bước tới nắm lấy tay Hoàng Song Thư nói: “Nếu anh ấy đã xảy ra chuyện thì chúng ta cũng nên đi thăm anh ấy thôi.” Thấy Huỳnh Khánh Đông nói như thế này, Hoàng Song Thư mới mạnh mẽ gật đầu. Cô cùng với Huỳnh Khánh Đông lên xe của Phan Huỳnh Bảo tới bệnh viện.
Trên đường đi, Phan Huỳnh Bảo có giải thích SƠ qua tình hình, hình như Trần Quân Phi say rượu, anh xảy ra tai nạn ở trên đoạn đường cao cấp, tình hình bây giờ vẫn chưa biết cụ thể.
Mặc dù Bánh Quy không hiểu Phan Huỳnh Bào và những người khác đang nói gì, nhưng thắng bé nghe thấy tên bố mình, rồi có gì nguy hiểm này nọ.
Thằng bé đột nhiên giật giật ông tay áo của Phan Huỳnh Bào, ủy khuất nói: “Chủ ba, bổ con làm sao?”
“Sẽ không có chuyện gì cả.” Phan Huỳnh Bảo ôn nhu trả lời Bánh Quy.
Sau đó thằng bé lại nhìn về phía Hoàng Song Thư, vươn tay ra như thể muốn được ôm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bánh Quy, đôi mắt dịu dàng của Hoàng Song Thư mờ mờ hơi nước.
Cô cũng dang tay ra, ôm lấy bé Bánh Quy vào lòng.
Bánh Quy tựa đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Song Thư, ra vẻ an úi cô: “Mẹ, bố nhất định sẽ không sao đâu, mẹ đừng sợ, có Bánh Quy ở dây cùng với me.”
Những lời nói non nớt ngây thơ của thằng bé khiến mọi người ở trong xe đều phải lặng người.
Đặc biệt là Huỳnh Khánh Đông.
Huỳnh Khánh Đông nhìn thấy Bánh Quy đang tựa đầu vào lòng Hoàng Song Thư, trong mắt anh ấy chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt.
Anh ấy cô đơn gục đầu xuống. Hoàng Song Thư mẫn cảm nhìn thấy được sự thay đổi của Huỳnh Khánh Đông, cô vươn một tay ra, nắm lấy bàn tay của anh ấy.
Huỳnh Khánh Đông nhìn Hoàng Song Thư, ôn mim môi lại.
Mà những hành động này của Huỳnh Khánh Đông và Hoàng Song Thư đều nằm trong tầm mắt của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy khẽ cau mày lại.
Sau khi đến bệnh viện, Phan Huỳnh Bảo lo lắng Bảnh Quy quá nặng, Hoàng Song Thư ôm không nổi nên đã bế thằng bé chạy thẳng đến phòng phẫu thuật.
Khi đến phòng mổ, các bác sĩ bận rộn chạy ra chạy vào, cũng không ai có thời gian giải thích tình trạng của Trần Quân Phi cho Phan Huỳnh Bào.
Thời gian từng chút một trôi qua, mãi cho đến ba tiếng sau, phòng phẫu thuật mới được mở ra. Hoàng Song Thư nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, cơ thể không khỏi run lên, vẻ mặt khẩn trương lo lắng nhìn vị bác sĩ từ trong đó đi ra.
Huỳnh Khánh Đông ở một bên nhìn thấy dáng vẻ bất an này của Hoàng Song Thư, đôi mắt u ám trầm xuống. Anh ấy nhẹ nhàng vỗ vào tay cô, an ủi nói: “Đừng lo lắng, Trần Quân Phi sẽ có đẳng trên che chở, chắc chắn không có việc gì dâu.”
“Ừm.” Hoàng Song Thư gật đầu, lại nhìn về vị bác sĩ vừa đi ra. “Lần này cậu Phi bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ đã phẫu thuật xong nhưng chưa qua khỏi cơn nguy hiểm. Chúng tôi cần quan sát thêm một đêm.”
Rất nguy hiểm?
Cơ thể Hoàng Song Thư lào đào, những ngón tay run lẩy bẩy vo tròn lấy một cục.
Huỳnh Khánh Đông nhìn thấy hành động của Hoàng Song Thư vị trí khóe môi không ngừng giật giật, vẻ mặt chất chứa sự cô đơn.
Quả nhiên Hoàng Song Thư đã nho ra rồi, chi là không muốn anh ấy khổ sở cho nên mới không thể hiện ra ngoài.
Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi là một đôi, anh ấy nên thành toàn cho họ không?
Hoàng Song Thư vẫn mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bàn thân, không hề nhìn thấy những biểu càm trên gương mặt của Huỳnh Khánh Đông.
Đêm nay cả Phan Huỳnh Bảo và Hoàng Song Thư đều không trờ về, tất cả mọi người đều ở ngoài phòng phẫu thuật chờ Trần Quân Phi thoát khỏi cơn nguy hiểm. Thời gian lại từng chút từng chút một qua đi, Bánh Quy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đã sớm không thể nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Phan Huỳnh Bảo cho người đưa thằng bé về biệt thự, thậm chí anh ấy còn khuyên Hoàng Song Thư cũng nên trở về nghỉ ngơi.
Nhưng Hoàng Song Thư lại cố chấp lắc đầu, dinh ninh rằng mình phải ở lại đây chờ Trần Quân Phi tinh lại.
Đối với sự cố chấp của Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo cũng không thể nói được gì cả. Chỉ là ảnh mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Ngày hôm sau, đồng hồ chỉ vào vị trí sáu giờ sáng, phòng phẫu thuật lại lần nữa được mo ra.
Tất cà ánh mắt đều đổ dồn về vị bác sĩ đang đi tới. Phan Huynh Bảo gấp gáp tiến lên, khuôn mặt tuần tủ vô cùng căng thẳng hỏi han tình hình: “Tình hình của anh trai tôi như thế nào rồi?”
“Cậu yên tâm, câu Phi đã qua khỏi cơn nguy kich, bây giờ đã chuyển qua phòng bệnh, chi cần nghi ngơi cho tốt là không sao cả.”
Nghe tin Trần Quân Phi đã qua khỏi cơn nguy kịch, thần kinh đang căng thẳng của Hoàng Song Thư mới dần dẫn bình tĩnh lại.
Huỳnh Khánh Đông bình tĩnh bước tới đỡ lấy thân thể của cô, ánh mắt dịu dàng ôn hòa mang theo một chút đau lòng nhìn cô.
Hoàng Song Thư sững sờ nhìn Huỳnh Khánh Đông, khuôn mặt bị tóc che mất một nửa vẫn có thể nhìn ra sự bị thương ở trong đó. “Em đã mệt quá rồi, chúng ta tới phòng nghi ngay bên cạnh nghỉ ngơi một lát được không, đợi chút nữa rồi tới thăm anh ấy” Huỳnh Khánh Đông nắm lấy tay Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng nói.
Hoàng Song Thư gật đầu. Huỳnh Khánh Đông nói với Phan Huỳnh Bào một tiếng rồi đo Hoàng Song Thư rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Huỳnh Khánh Đông và Hoàng Song Thư, ánh mắt của Phan Huỳnh Bào lộ ra một chút ảm đạm, Sau khi Huỳnh Khánh Đông đỡ Hoàng Song Thư ngồi xuống giường ở trong phòng nghi, anh ấy rót một ly nưoc âm, mang tới trước mặt cô.
Hoàng Song Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, mỉm mím môi. “Song Thư, em có phải đã nhớ hết mọi chuyện rồi không?” Huỳnh Khánh Đông ngồi vào một chiếc ghế gần đó, anh ấy thản nhiên hỏi cô.
Hoàng Song Thư dùng sức nằm chặt lấy những ngón tay, cô không dám nhìn vào mắt của Huỳnh Khánh Đông, chỉ nhìn vào ly nước trong tay đến ngần người.
Huỳnh Khánh Đông thấy thể thì cười khổ nói: “Em nên quay về bên anh ấy đi.”
Quà nhiên là Huỳnh Khánh Đông đã đoán chính xác, Hoàng Song Thư thực sự đã nhớ hết mọi chuyện rồi.
Chỉ là, Hoàng Song Thư lương thiện như vậy, cô không muốn Huỳnh Khánh Đông phải khổ sở đau lòng. Cho nên cô lựa chọn giấu giếm, làm cho mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Song Thư cô cơ bản không hề nhớ gì đến chuyện trước kia.
Hoàng Song Thư nghe thấy nụ cười của Huỳnh Khánh Đông đã mang theo sự chua xót, cô khan trường lắc đầu với anh ấy, như thế muốn nói với Huỳnh Khánh Đông, cô và Trần Quân Phi không thể ở bên nhau được.
Cô trở thành như thế này làm sao có thể xứng đáng với Trần Quân Phi được nữa. Cô không muốn nhận Trần Quân Phi, thậm chí cũng không muốn ở bên cạnh anh. . Đam Mỹ H Văn
Trần Quân Phi xứng đáng với những người phụ nữ tốt đẹp chứ không phải loại phụ nữ như cô. “Song Thư, anh nghe nói anh ấy rất yêu em.” Mặc dù Huỳnh Khánh Đông rất muốn Hoàng Song Thư ở bên mình, nhưng anh ấy không thể ich kỷ như vậy được. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Trần Quân Phi, anh không thờ ở được.
Hoàng Song Thư đã là hơi thở của Trần Quân Phi, làm sao anh ấy có thể khôn nạn như thế được nữa chứ? Làm sao có thể lợi dụng sự lương thiện của cô đề cướp cô đi chứ? “Hai người nên ở bên nhau, không phải em rất nhở con trai của em sao? Nếu cử trốn tránh không chịu nhận con trai của chính mình như thế này, trong lòng em chắc chắn sẽ rất đau khổ đúng không?” Huỳnh Khánh Đông nhe nhàng cảm lấy tay cô, âm thanh thủ thi, ánh mắt ôn nhu nói. Hoàng Song Thư ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Huỳnh Khánh Đông Cô hả miệng, muốn nói gì đó với anh ấy nhưng cổ họng cô khàn đặc, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh gì cả.