Có bác sĩ bảo đảm, tinh thần căng thẳng của Hoàng Song Thư mấy ngày nay cũng buông lỏng xuống.
Cô nằm lấy bàn tay Trần Quân Phi, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ: nhất định anh có thể đứng lên mà, nhất định có thể “Ừ, anh sẽ đứng lên được bởi vì anh còn phải bảo vệ hai mẹ con em nữa, cho nên anh nhất định phải đứng lên một lần Trần Quân Phi dịu dàng hôn lên đôi môi Hoàng Song Thư rồi thấp giọng nói.
Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cử hành hôn lễ một lần nữa, hôn lễ này sẽ tổ chức sau khi hai chân Trần Quân Phi có hiệu quả. Toàn bộ nhà họ Trần đều tràn ngập trong nỗi vui mừng, Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây cũng vô cùng vui vẻ. Thanh Mây đã gả cho một người nhiếp ảnh gia rất hạnh phúc, cuối cùng bà ấy cũng có thể buông bỏ chấp niệm với Phan Huỳnh Đức rồi.
Hôn lễ này được tổ chức vô cùng long trọng, đây có thể được xem như một hôn lễ thế kỷ của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư nên có rất nhiều người đến dự.
Trần Quân Phi vẫn ngồi xe lăn như cũ, điều khác biệt chính là trên mặt anh luôn nở một nụ cười dịu dàng khiến tất cả mọi người ở đây đều không khỏi bất ngờ.
Hôm nay, Hoàng Song Thư cũng rất xinh đẹp, cả người đều mặc một bộ trang phục áo cưới số lượng có hạn. Khuôn mặt tinh xảo được trang điểm tỉ lộ ra vẻ quyến rũ chết người, cô đưa tay ra đặt vào bàn tay Trần Quân Phi, hai người đứng trên bục đọc lời cam kết dành cho nhau. "Hoàng Song Thư, bắt đầu từ hôm nay em chính là vợ của anh, suốt đời không thay đổi." Trần Quân Phi cẩn thận đeo nhẫn lên ngón tay Hoàng Song Thư, sau đó trầm giọng nói với cô.
Trong nháy mắt, Hoàng Song Thư cũng cầm lấy một chiếc nhẫn kiểu nam ngay bên cạnh đeo vào ngón tay Trần Quân Phi, cô nghịch ngợm nói: "Trần Quân Phi, bất đầu từ hôm nay anh chính là chồng của em, suốt đời không thay đổi." Hai người cùng nhìn nhau cười một tiếng, sau đó hôn môi thật sâu. Sau khi những người ở đây nhìn thấy cánh này thì ai nấy cũng đều rung động, rối rít vỗ tay thật lớn. Gò má Hoàng Song Thư đỏ bừng lên, cô nhìn Trần Quân Phi đang kéo lấy tay minh thì trong lòng thầm lặp lại lời ước hen với anh.
Trần Quân Phi... chúng sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ rất hạnh phúc giống như bố mẹ anh vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Đêm tân hôn, Trần Quân Phi đỡ eo Hoàng Song Thư phát ra tiếng thở trầm đục. Hoàng Song Thư chủ động đong đưa eo, hôn lên cổ Trần Quân Phi rồi thấp giọng nói: "Thoải mái không?" “Ừm, rất thoải mái." Đội mặt sâu thẳm của Trần Quân Phi dưới ánh đèn mờ nhạt vô cùng đẹp mắt,
Hoàng Song Thư nghe vậy, trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng.
Vì Trần Quân Phi, ngay cả chuyện xấu hổ như vậy mà cô cũng dám làm.
Quan trọng nhất là Trần Quân Phi cảm thấy vui vẻ thì cô sẽ vô cùng hài lòng. "Song Thư, anh còn muốn vui vẻ hơn nữa." Trần Quân Phi đưa tay lên ngực Hoàng Song Thư, ánh mắt hừng hực như lửa đốt của anh nhìn cô chấm chằm.
Cơ thể Hoàng Song Thư không khỏi run lên. Cô cắn môi, đáy mắt lóe lên một tia sáng: "Vâng... em biết "Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh muốn... toàn bộ rồi." thân thể em có được không?" Ngón tay Trần Quân Phi từ từ đi xuống khiến cho cả người Hoàng Song Thư đều run rẩy. Từng nơi được anh lướt qua, mỗi một lỗ chân lông đều thoải mái nở căng ra khiến cô nhịn không được khẽ than nhẹ một tiếng, sau đó rùng mình cần tay. "Song Thư, Song Thư.."
Trần Quân Phi vùi đầu vào bên trong hầu hạ Hoàng Song
Thư, cô hưng phần đến mức chảy cả nước mắt. Hoàng Song Thư ôm lây đầu Trần Quân Phi không ngừng rên rỉ.
Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió đêm cứ thối vào từng cơn từng cơn, xẹt qua cửa kính thủy tinh luồng vào bên trong căn phòng nóng bỏng.
Hôm sau, Hoàng Song Thư tỉnh lại trong ngực Trần Quân Phi, dường như trong không khí còn mang theo hơi thở mập mờ.
Hoàng Song Thư giống như bị hỏa thiêu vậy, cô lúng túng đẩy ngực Trần Quân Phi ra nhưng khi đứng dậy lại bị anh bóp hông thật chặt.
Hai gò má Hoàng Song Thư xấu hổ đỏ bừng lên: “Trần Quân Phi... em phải rời giường rồi” "Em yêu, hôm nay chúng ta không cần làm gì cả.” "Bánh Quy... em phải đi thăm Bánh Quy.." "Bánh Quy có em ba chăm sóc rồi, không cần lo lắng đâu. Bây giờ chúng ta chỉ cần hưởng thu thôi"
Ánh mắt Trần Quân Phi mang theo chút ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm vào gò má nóng rực của người phụ nữ, sau đó anh hôn lên gò má cô một cái rồi ngả ngớn nói: "Tối hôm qua to gan lắm mà?"
Am!
Suýt chút nữa Hoàng Song Thư đã cần phải đầu lưỡi mình, cô chép chép miệng rồi nhìn Trần Quân Phi một chút, sau đó lại nói: "Trần Quân Phi, anh quá đáng!" "Ha ha... vợ ơi, em thật dễ thương đấy." Dường như Trần
Quân Phi rất thích nhìn vẻ xấu hổ này của Hoàng Song Thư, anh dùng sức áp Hoàng Song Thư xuống dưới người minh rồi dán sát đội môi mỏng của mình lên môi cô. Sau khi càn rỡ gặm cản một lúc lâu thì mới nói: "Vợ của anh thật sự là... dễ thương chết đi đuợc!" "Đừng..." Vốn dĩ cơ thể Hoàng Song Thư đã khá nhạy cảm, làm sao có thể chịu nổi sự càn rỡ của anh chứ? "Nhưng mà anh lại muốn em rồi, làm sao đây?" Trần Quân
Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng Song
Thư rồi nói thång. "Trần Quân Phi, anh có thể đứng đàn một chút không?" Hoàng Song Thư cần đầu lưỡi, đáy mắt tràn đầy vẻ xấu hổ nhìn anh.
Trần Quân Phi ngả ngớn sở lên gò má Hoàng Song Thư sau đó nói với cô bằng giọng điệu sâu xa: "Anh rất đứng đắn mà, thế nào? Anh thân mật với vợ mình một chút là không đứng đắn à?” Trần Quân Phi vừa nói vừa ép cơ thể nặng nề của mình lên người Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư không nhịn được phát ra một âm thanh rên rỉ mê người. Hai tay cô không tự chủ ôm lấy cổ Trần Quân Phi rồi chép miệng nói: “Trần Quân Phi, đừng như vậy mà, một lát nữa anh còn phải đi trị liệu đấy."
Hai chân Trần Quân Phi mới là quan trọng nhất, Hoàng Song Thư không muốn làm ảnh hưởng đến anh. "Hoàng Song Thư, cho anh vui vẻ thêm một chút đi" Ánh mắt sâu thẳm của Trần Quân Phi nhìn thẳng vào mặt cô rồi thấp giọng lẩm bẩm.
Hai gò má Hoàng Song Thư nóng bừng lên, cô trợn mắt thật lớn nhìn anh, sau đó lại không tự chủ được khẽ gật đầu. "Được rồi" Nếu như đây là mong muốn của Trần Quân Phi thì cô sẽ giúp anh, "Ô.. Bánh Quy nằm trong ngực Phan Huỳnh Bảo, thằng bé bất lấy quần áo trước ngực anh ấy rồi mở mắt thật lớn tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ấy. Phan Huỳnh Bảo ôm đứa trẻ mềm mại trong ngực, trên khuôn mặt lạnh lùng đã dần dần hiện lên chút dịu dàng. Bàn tay anh ấy nhẹ nhàng sờ lên tóc Bánh Quy rồi trấn an nói: "Bánh Quy ngoan, có chú út ở đây chơi với cháu rồi, như vậy không phải rất tốt sao?"
Bánh Quy khế nhảy máy, sau đó dùng gò má cố sức cọ lên cổ Phan Huỳnh Bảo, thằng bé chu đôi môi hồng hào lên cắn vào lỗ mũi Phan Huỳnh Bảo. "Chú... đói."
Vào lúc này quả thật Bánh Quy vô cùng đáng yêu, nhất là chữ đói còn chưa phát âm rõ ràng nên càng khiến lòng người trở nên ẩm áp.
Phan Huỳnh Bảo sờ lên gương mặt Bánh Quy, đáy mắt hiện ra chút bi thương nhàn nhạt.
Anh ấy còn nhớ vào lúc bé Gạo Tẻ còn nhỏ, dường như cùng dễ thương giống như Bánh Quy vậy, nhưng mà... Gạo Té đã...
Nghĩ đến Gạo Té, sự buồn phiền của Phan Huỳnh Bảo lập tức trở nên vô cùng phức tạp, anh ấy rất đau khổ. "Chú... đừng buồn mà..." Dường như Bánh Quy biết bay giờ Phan Huỳnh Báo đang rất khó chịu nên thằng bé đã dùng bàn tay mập mạp của mình sờ lên khóe mắt Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhìn gò má đáng yêu của Bánh Quy thì lấy tay đỡ trán: "Bánh Quy dễ thương thật đấy, cháu muốn ăn gì nào? Để chú út làm cho cháu ăn nhé." "Ngọt ngọt." Bánh Quy khẽ cau mày, dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ xem mình muốn ăn gì.
Nhin dáng vẻ đáng yêu của Bánh Quy, Phan Huỳnh Bảo không khỏi bật cười thành tiếng. Anh ấy bất đắc dĩ ôm Bánh Quy vào trong ngực, sau đó ra lệnh cho quản gia: "Chăm sóc cho Bánh Quy đi, tôi đến phòng bếp làm cái gì đó ngọt ngọt cho thằng bé ăn" “Cậu chủ Bảo, những chuyện này giao cho chúng tôi là được rồi" Quản gia sợ hãi bất an nhìn Phan Huỳnh Báo rồi nói. Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo vô cùng dịu dàng nhìn Bánh Quy: "Thàng nhóc này muốn tôi làm, trùng hợp đã lâu rồi tôi chưa xuống bếp nên nhân cơ hội này làm cho nó ăn." "Vâng a." Quản gia cười ha ha nhìn Phan Huỳnh Báo, tình cảm của hai anh em Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi tốt như vậy, đương nhiên quản gia cũng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Khi Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ vẫn còn ở đây, bọn họ vẫn luôn muốn quan hệ của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi có thể tốt hơn, bây giờ nhìn thấy mọi chuyện như vậy thì quản gia vô cùng vui mừng.
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi quấn lấy, mãi đến tận buổi chiều anh mới chịu bỏ qua cho cô.
Sau khi Hoàng Song Thư sửa soạn lại một chút thì xuống lầu, ngay lập tức cô nhìn thấy Bánh Quy đang nằm trên người Phan Huỳnh Bảo khiến cho cá chiếc áo sơ mi của anh ấy đều bị dính nước bọt.
Hoàng Song Thư buồn cười ôm lấy Bánh Quy từ trong ngực Phan Huỳnh Bảo ra, sau đó cô vỗ một phát nhè nhẹ lên mông Bánh Quy giống như trừng phạt vậy.
Bánh Quy khẽ nháy mắt, lộ ra vẻ mặt đáng thương nhìn Hoàng Song Thư. Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Bánh Quy, Hoàng Song Thư giả vờ giận dữ nói: “Bây giờ mới biết giả vờ đáng thương hả, chậm rồi, ai bảo con làm áo sơ mi chú út dính nước bot chứ?" "Oa oa... xấu xa." Bánh Quy chẹp chẹp miệng, túm lấy cái mông nhỏ giống như đang kháng nghị cô vậy. "Tên nhóc này còn biết tức giận sao?" Hoàng Song Thư thấy Bánh Quy làm vậy thì vô cùng buồn cười. "Anh hai ở trên lầu à?” Phan Huỳnh Bảo nhìn xuống chiếc áo sơ mi vừa bị Bánh Quy làm bẩn, lười biếng hỏi Hoàng Song
Thư. "Ừ... đợi một lát nữa bác sĩ đến sẽ cho anh ấy trị liệu." Hai bên tai Hoàng Song Thư hơi nóng lên, cô liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nhanh chóng dời mặt đi.
Cô và Trần Quân Phi dây dưa ở trên giường lâu như vậy, Phan Huỳnh Bảo cũng không phải trẻ con, làm sao anh ấy không biết cô và Trần Quân Phi ở trong phòng làm gì chứ? "Buổi tối tôi có đặt bàn rồi, cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn một bữa đi, dì Khả Hân cũng sẽ đến nữa." "Đưoc."
Hoàng Song Thư không hề từ chối với đề nghị của Phan Huỳnh Bảo, cô nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu thì tầm một tiếng sau Phan Huỳnh Bảo nhận được một cú điện thoại mới rời khỏi nhà họ Trần.
Buổi tối, mọi người tụ họp lại cùng nhau ăn cơm. Chủ yếu là bởi vì Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đã hết hôn rồi nên tất cả mọi người đều khá vui vẻ.
Hoàng Song Thư ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên bị một người đánh ngất xiu, cả người ngã xuống. Mọi chuyện phát sinh khá đột ngột khiến người khác không kịp ứng phó.
Bon người Trần Quân Phi chờ Hoàng Song Thư trở lại, đợi nửa giờ đồng hồ mà cũng không chờ được Hoàng Song Thư, vì thế Vũ Khả Hân bèn đến nhà vệ sinh tìm cô. Sau khi tìm khắp mọi nơi, trong lòng Vũ Khả Hân vô cùng hoảng hốt, lập tức chạy ra nói chuyện này cho Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Báo hay