Cũng chính vì chuyên này mới làm cho Hoàng Song Thư từ đó đến bây giờ không có cách nào mở miệng nói chuyện được. “Anh biết em đang để tâm đến em của hiện tại. Em cho rằng bây giờ bản thân em không xứng với anh ấy có đúng không?”
Huỳnh Khánh Đông rất hiểu Hoàng Song Thư, anh ấy vô cùng hiệu Hoàng Song Thư rốt cuộc là đang đề ý chuyện gì.
Hoàng Song Thư rút điện thoại di động ra, viết lên đó dòng chữ: “Em bây giờ hoàn toàn không có tư cách bên cạnh Trần Quân Phi.”
Nhìn thấy những dòng chữ này, ánh mắt của Huỳnh Khánh Đông chùng xuống. “Vậy còn đứa trẻ thì sao? Có phải là em không nguyên lý chăm sóc thằng bé không? Bánh Quy không thể sợ vết sẹo trên mặt em một chút nào, Song Thư, em phải dũng cảm lên. Hoàng Song Thư mà anh biết không phải là một người yêu đuối nhu nhược như thế, không phải sao?”
Những lời nói của Huỳnh Khánh Đông làm hốc mắt của cô ừng đò lên.
Bé Bánh Quy.. con trai của cô…
Thằng bé đã lớn như vậy rồi, cô thực sự rất hạnh phúc. “Song Thư, anh về nhà đây.” Huỳnh Khánh Đông nhìn những giọt nước mắt của Hoàng Song Thư, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ấy thở dài một hơi sau đó đứng lên, lắc đầu rồi rời khỏi đây.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Huỳnh Khánh Đông, Hoàng Song Thư ngơ ngác nhìn vào điện thoại di động, cô không biết phải làm sao. “Từ trước tới nay chị vẫn rất kiên cường, tôi tin chuyện lần này cũng không cách nào đánh gục được chị” Cũng không biết Phan Huỳnh Bào đã đứng trước cửa phòng nghỉ của Hoàng Song Thư từ khi nào, anh ấy thân nhiên nói với cô.
Hoàng Song Thư nhìn thấy khuôn mặt điển trai tuan tú kia cùa Phan Huỳnh Bảo, sau đó tự chỉ vào mặt mình, chua xót mim cười.
Dường như cô muốn nói với Phan Huỳnh Bảo, cô rất sợ cái dáng vẻ này của chính cô. “Anh trai tôi từ trước đến nay chưa bao giờ ban tâm đến chuyện này. Nếu anh ấy để ý đến vết seo trên mặt của chi, vậy thì anh ấy không đáng để chị thích, không phải sao?” Phan Huỳnh Bào nhướng mày, thong thả nói với Hoàng Song Thư.
Những lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm hốc mắt của Hoàng Song Thư càng đỏ thêm. “Ngày đó sau khi chị rớt xuống vách núi, anh tôi đã tìm cô rất lâu. Tất cả mọi người đều nói cô đã chết nhưng chỉ anh ấy tin chị vẫn còn sống. Anh ấy đã thay đổi rồi, mà người khiến anh ấy thay đổi, không ai khác, chính là chị.”
“Tôi cứ nghĩ đến những chuyện mà hai người đã trài qua, có lẽ ông trời cũng đã cố ý an bài. Anh hai từ nhỏ đến lớn tình tính quái gở, mãi đến lúc yêu chi, anh ấy mới từ từ nhận ra cái dáng vẻ, cái tính khi trước đó của mình hoàn toàn là sai lầm, cũng chỉ có chi, chi có chị mới có thể thay đổi được anh ấy.”
“Về nhà đi.” Phan Huỳnh Bảo nói xong, anh ấy dừng một chút lại tiếp tục ném ra ba chữ rồi nhanh chóng xoay lưng rời đi.
Hoàng Song Thư nhìn về phía cửa phòng, cô đứng dậy đi tới phòng bệnh mà Trắn Quân Phi đang nằm.
Vệ sĩ ở trước cửa dường như cũng nhận ra Hoàng Song Thư là ai, anh ta nhìn thấy Hoàng Song Thư đi tới thì lập tức cúi đầu hành lễ, cũng không dám ngăn cản cô tiền vào phòng bệnh.
Hoàng Song Thư bước vào phòng bệnh của Trần Quân Phi, bác sĩ đang tiêm cho anh. Sau khi mọi việc xong xuôi, bác sĩ củi chào Hoàng Song Thư rồi rời đi. Căn phòng bệnh chỉ còn lại một mình yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Hoàng Song Thư chậm rãi bước tới bên giường Trần Quân Phi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người đang nằm trên giường. Cô không kìm được nước mắt, những giọt lệ này cứ vô thức chảy dài ra.
Cô vươn tay ra, có chút sợ hãi, thậm chí là run rẩy chạm vào khuôn mặt của anh. Làn da của người đàn ông rất lạnh, không biết là do nhiệt độ của điều hòa hay là do bệnh tình của anh nữa. Hoàng Song Thư sụt sịt một tiếng, sau đó vùi đầu vào lòng bàn tay người đàn ông khóc nức nở.
Trần Quân Phi, Trần Quân Phi.
Cô cung rất nhớ anh, nhưng mà cô chỉ có thể ẩn nhẫn, chỉ có thể vờ như không nhận ra anh.
Cô cho rằng như thế này mới thực sự tốt cho Trấn Quản Phi. Có điều nhìn thấy dáng vẻ cô don của anh, nghe thấy tiếng gọi mẹ của Bánh Quy, Hoàng Song Thư càm thấy minh không thể khống chế được nữa, Làm sao cô có thể tàn nhẫn như vậy được? Làm sao cô có thể đối mặt với Trần Quân Phi với bộ dạng này?
Cơ thể mảnh mai của Hoàng Song Thư run rẩy liên tục, còn Phan Huỳnh Bảo đang đứng ngoài cửa lại nở một nụ cười nhợt nhạt.
Anh biết Hoàng Song Thư sẽ không yếu đuối chờ chết như thế, chắc chắn cô sẽ đứng lên một lần nữa.
Phan Huỳnh Bào quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông đang dựa lưng vào bức tường bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự cô đơn chua xót.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư khóc rất lâu, sau đó anh ấy mới sải bước tới trước mặt Huỳnh Khánh Đông. “Thật sự muốn rời khỏi nơi này sao?”
Phan Huỳnh Bảo lấy ra một bao thuốc, lại rút ra một điều muốn dua cho Huynh Khánh Đông nhưng Huỳnh Khánh Đông lại mím mim môi, lắc đầu. “Tôi đã quyết định rời đi, tôi hy vọng Hoàng Song Thứ sẽ hạnh phúc”
Huỳnh Khánh Đông thàn nhiên nhìn Phan Huỳnh Bảo, dường như muốn khẳng định với Phan Huỳnh Bảo là anh ấy rất ổn.
Phan Huỳnh Bảo gất đầu, nói: “Anh yên tâm đi, Hoàng Song Thư chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
“Như thế thì tôi có thể yên tâm rồi.” Huỳnh Khánh Đông nói xong thì nở một nụ cười phóng khoảng “Trước đây tôi vẫn luôn ích kỷ muốn giữ Hoàng Song Thư lại bên mình. Nhưng tôi biết rằng hết thảy mọi thứ đều hư ảo, cho dù cô ấy có đồng ý ở lại bên cạnh tôi thì cũng chỉ là thể xác thôi, trái tim cô ấy mãi mãi không thuộc về tôi. Tôi không muốn cô ấy như vậy, cô ấy nên có được hạnh phúc.”
Lời nói của Huỳnh Khánh Đông khiến ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo trầm hằn xuống.
Sẽ rất hạnh phúc.”
Tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc?
Vây còn anh ấy thì sao?
Phan Huỳnh Bảo tiễn Huỳnh Khánh Đông rời đi, vốn dĩ muốn đón Bánh Quy qua đây nhưng lại vừa vặn nhận được điện thoại của Lê Châu Sa. “Anh Huỳnh Bào, anh nhanh tới đây cứu chị Châu Sa di.”
Giọng nói lạ ở đầu dây bên kia rất vội vàng, hình như là Lê Châu Sa đã xảy ra chuyện gì đó.
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh như băng của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên có chút hốt hoàng nói: “Lê Châu Sa xày ra chuyện gì?”
Tính cách Lê Châu Sa khá ngỗ ngược, lâu lâu lại bộc phát, so với đàn ông có khi còn mạnh mẽ hơn.
Phan Huỳnh Bào bình thường đều nuông chiều tính cách của Lê Châu Sa. Cô ấy thích trà trộn vào chợ đêm, quán bar, mặc dù Phan Huỳnh Bảo không thích nhưng cũng không cấm cản sự tự do của cô ấy. Chi cần cô ấy không chơi quá trớn là tốt rồi. “Không biết hôm nay chị ấy bị làm sao, tự nhiên đi cá cược với mấy đám người hồ bảo, nếu thua thì sẽ ngủ cùng bọn họ.”
“Cô nói cái gì?” Những từ mà đầu dây bên kia vừa nói khiến cho sắc mặt của Phan Huỳnh Bào lạnh hẳn di.
Anh ấy cúp ngang điện thoại, cầm lấy chia khóa, lái xe với tốc độ điên cuồng chạy đến quán bar mà mà Lê Châu Sa dang náo loạn.
Ở thủ đô, không ai là không biết Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Bào vừa xuất hiện ở quán bar, quản lý đã củi đầu khom lưng với anh.
Phan Huỳnh Bảo trực tiếp lướt qua tên quản lý, đi thẳng đến chỗ Lê Châu Sa.
Lúc anh ấy đến thì đã nhìn thấy Lê Châu Sa cùng hai người đàn ông diện mạo tục tiu đang ngồi uống rượu. Trên người Lê Châu Sa lúc này nói thoát y cũng không sai biệt lắm, chỉ còn trừ lại mỗi nội y. Mà cô ấy hoàn toàn không có một chút xấu hổ thẹn thùng nào cà, cô ấy cầm ly rượu ngây ngốc nói: “Xem ra hôm nay tôi thua rồi, hai người muốn thể nào thì tôi làm như the.”
“Cô Sa quả nhiên là hào phóng, chúng tôi đương nhiên muốn…” Ngưoi đàn ông ở đối diện nhìn bộ ngực của Lê Châu Sa đến nhỏ dãi, ánh mắt ao ước di thường. Lê Châu Sa cười cười, đưa tay đặt ở cúc áo ngực đang định cởi ra. Phan Huỳnh Bảo bỗng nhiên lạnh mặt bước đến bên cạnh Lê Châu Sa ôm lấy cô ấy, một tay cởi áo khoác ngoài bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.
Hành động rất dứt khoát, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Phan Huỳnh Bảo nhưng không ai dám hé răng nói lời nào, “Cút ra hết cho tôi” Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo phát ra từng đợt rét lạnh, tàn nhẫn nói với mấy người đàn ông ở đây.
Mấy người đàn ông vốn dĩ đang muốn đưa Lê Châu Sa lên giường, không ngờ răng Phan Huỳnh Bảo lại xuất hiện sớm như vậy.
Bọn họ nhìn nhau, biểu tình rất không cam tâm.
Nhìn thấy về mặt không cam tâm của mấy người này, Phan Huỳnh Bào cúi mặt xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Làm sao? Không muốn đi phải không?”
Khí lạnh trên người đàn ông dọa tới bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cười gượng một tiếng, nhanh chóng chạy đi.
Sau khi tất cả mọi người ở đây đều rời đi, Phan Huỳnh Bảo tức giận đây Lê Châu Sa vào trong góc tường. “Lê Châu Sa, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Trong ngực Phan Huỳnh Bào nghẹn một cơn lửa giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm khuôn mặt ứng hồng kia của Lê Châu Sa.
Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Phan Huỳnh Bảo tức muốn nổ phổi, Lê Châu Sa này lại dám còi quần áo trước mặt đàn ông, cô ấy đúng là muốn tìm cải chết rối.
Lê Châu Sa nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Bào thì chỉ cười nhạt, trong mắt hiện lên vẻ quyến rũ: “Làm sao thế? Anh tức giận đấy à? Phan Huỳnh Bảo, anh có tư cách gì để tức giận với em?”
Lê Châu Sa đầy cái áo khoác đang phủ trên người minh ra, nở nụ cười lạnh nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Mặt Phan Huỳnh Bảo căng cứng, anh ấy vươn tay ra, bóp mạnh cằm của Lê Châu Sa, ép cô ấy nhìn vào mắt mình, sau đó nhả từng chữ một: “Chết tiệt, rốt cuộc là em muốn như thế nào?”
Tất cả mọi chuyện anh ấy đều có thể xử lý một cách dễ dàng, duy chỉ có liên quan đến Lê Châu Sa là không biết phải làm như thế nào.
Lê Châu Sa luôn có khả năng này, phá hủy mọi sự tỉnh táo của anh ấy. “Chuyện của em không cần anh quản. Cút đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa nổi lên một tầng lửa giận, cô ấy hét thằng vào mặt Phan Huỳnh Bào.
Thấy được sự tức giận của Lê Châu Sa, đôi mắt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo dần dần hiện ra một lớp sương mù. “Được, chuyện của Lê Châu Sa, từ bây giờ trở đi sẽ không còn liên quan gì đến tôi. Chuyện em muốn cùng người đàn ông khác lên giường, hay chơi mấy cái trò chơi nguy hiểm cũng tốt, đều không liên quan đến tôi.”
“Lê Châu Sa, khốn kiếp, em cứ tiếp tục ăn choi sa doa di.”
Phan Huỳnh Bảo từ trước đến nay luôn lạnh lùng lịch lãm, chưa bao giờ nói mấy lời thô tục, cũng chỉ có bên Lê Châu Sa, anh ấy mới không kiểm chế được lửa giận của mình.
Lê Châu Sa yên lặng nghe mấy lời rống giận của Phan Huỳnh Bào, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên nhưng cô ấy cứ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của chính mình, dường như có gì đó không bình thường. “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, căn phòng trước đó vốn dĩ đã âm u, bây giờ lại càng âm u hon.
Lê Châu Sa đứng ở giữa căn phòng, bỗng nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, cô ấy che mặt và bắt đầu khóc nức nờ. “Đồ khốn kiếp Phan Huỳnh Bảo, anh là tên khổn kiếp. Tại sao tôi lại phải yêu một tên khon kiếp không tim không phối như anh, tại sao tôi lại yêu anh?”
Nếu như cô ấy yêu người đàn ông khác, có lẽ sẽ không đau đớn như bây gio. Tại sao cô lại phải yêu cái tên khốn kiếp Phan Huỳnh Bảo này, rốt cuộc là tại sao? “Đứng lên!” Ngay lúc Lê Châu Sa đang ngồi ôm lấy đầu gối khóc lóc thảm thiết thì không biết cánh cửa được mở ra từ khi nào, giọng nói không kiên nhẫn của Phan Huỳnh Bảo vang lên trên đỉnh đầu của cô ấy.