Cuối cùng, tôi nhìn Lê Minh Quang và nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu chỉ là khiến người của Trần Thanh Vũ không thể tham gia thiết kế trang phục, thì điều đó không thành vấn đề nhỉ? Chỉ là… làm như thế có phải rất để tiện không? “Anh chỉ kéo dài thời gian của bọn họ thôi, anh sẽ không làm bất cứ điều gì khác.” Lê Minh Quang giải thích với tôi như thể anh ấy có thể biết những gì tôi đang nghĩ.
Nghe Lê Minh Quang nói chỉ là kéo dài thời gian để người của Trần Thanh Vũ khó đến kịp buổi triển lãm thôi, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. “Bảo Nhi, nếu em muốn hoàn toàn rời khỏi Trần Thanh Vũ thì chỉ có thể đánh bại cậu ta, có như vậy mới có cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của Trần Thanh Vũ, muốn báo thù thì có thể tìm anh, anh sẽ giúp em hủy diệt Trần Thanh Vũ, lần này phải tiêu diệt Trần Thanh Vũ hoàn toàn.”
Khi tôi sắp rời khỏi đó, Lê Minh Quang đã ở bên tai tôi và nói một cách ảm đạm với tôi.
Tôi mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ mà đầu óc rối bời.
Diễn biến của sự việc dần đi lệch so với diễn biến trước đó, xung quanh tôi là hai người Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang, không rõ ai nói thật, ai nói dối. “Cô chủ, về nhà luôn hay sao ạ?” Giọng nói của Trần Danh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi hoàn hồn, nhìn Trần Danh một cái rồi bảo Trần Danh đưa tôi đến nhà họ Huỳnh.
Đã lâu rồi tôi không đến nhà họ Huỳnh, nhìn sân nhà đìu hiu, trong lòng tôi có một nỗi niềm phức tạp không nói nên lời.
Sau khi mẹ đến bệnh viện gặp tôi lần trước, mấy ngày nay tôi không gặp mẹ, lần này hẳn là bọn họ đã nhận được bài học sâu sắc.
Suy nghĩ xong tôi bước vào sân, vừa gõ cửa đã nghe thấy tiếng mẹ tôi từ vườn rau bên cạnh. “Bảo Nhi, con đến gặp mẹ sao?” Trên tay mẹ cầm cuốc và một cái rổ đựng một ít cà chua và một ít bắp cải.
Sau khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt mẹ tràn đầy niềm vui. “Con có một số chuyện muốn hỏi mẹ.” Tôi nghĩ tới đó, chỉ liếc bà ấy một cái rồi lạnh lùng nói. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi cảm thấy khó có thể gần gũi mẹ lần nữa.
Có lẽ trái tim đã bị tổn thương đến tột cùng, không cách nào xoa dịu được. “Con có khỏe không? Nghe nói Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đã ly hôn, con sắp trở thành cô chủ nhà họ Trần đúng không?”
Mẹ đặt cây cuốc trong tay xuống và đến chỗ tôi, mẹ định nằm tay tôi. Tôi theo phản xạ né tránh, vẻ mặt mẹ có chút xấu hổ, hơi co rúm người lại nói: “Bảo Nhi, mẹ xin lỗi, con tha thứ cho mẹ được không? Lần này mẹ và Huỳnh Sang sẽ sửa đổi những lỗi lầm trước đây của mình. Em trai của con giờ cũng đã khá hơn rồi, nó đã bắt đầu làm việc trong đại lý ô tô rồi. Sau này, bọn mẹ sẽ không bao giờ bị ám ảnh nữa, hãy tha thứ cho mẹ một lần nhé, dù gì chúng ta cũng là một gia đình.”
Mẹ nói nghe rất thành khẩn, giống như mẹ đã thật sự ăn năn, và tôi rất muốn tha thứ cho mẹ.
Tuy nhiên, khi tôi nghĩ đến ngày tôi bị nhốt trong hang động, bon họ cùng với Nguyễn Mỹ muốn thiêu chết tôi. Dù thời gian có qua bao lâu, cơ thể tôi vẫn lạnh lẽo như cũ. “Hôm nay con đến, chỉ muốn biết hồi đó bố con chết như thế nào.”
Tôi miễn cưỡng kim nén những cảm xúc đó, nhìn vào đôi mắt tội lỗi của mẹ rồi nhàn nhạt hỏi.
Khi bố tôi mất, tôi còn khá nhỏ và không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ biết người trong nhà họ Trần nói rằng bố tôi chết là để cứu ông nội, khi bố tôi mất đã nhờ ông nội chăm sóc chu đáo cho tôi. Đó là lý do tại sao ông nội hứa gả tôi cho Trần Thanh Vũ.
Từ một đứa con gái của tài xế, tôi bỗng chốc trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Trần, cuộc sống giàu sang như thế này nhưng đối với tôi quả thực là… rất chua xót. “Con.. bố của con.. sao đột nhiên còn lại nghĩ đến chuyện của bố vậy?” Dường như mẹ không nghĩ rằng tôi sẽ đột nhiên hỏi câu này, mẹ hơi sợ hãi và do dự nhìn tôi. “Con chỉ muốn biết năm đó bố đã chết như thế nào? Người nhà họ Trần nói lúc đó bố vì cứu ông nội nên mới chết.”
Nhìn mẹ hoảng sợ, tôi không thể không mở miệng.
Nhìn vẻ mặt của bà ấy, nhất định bà ấy đã biết một chút sự tình bên trong rồi đúng không? Tại sao mấy năm nay, bà ấy không nói gì với tôi?
Mẹ nhìn tôi, đột nhiên kêu lên một tiếng thấu tim, sau đó ngồi dưới đất, đập ngực nói: “Bảo Nhi, không phải mẹ không nói cho con biết là do… mẹ đã cầm tiền của nhà họ Trần, mẹ không còn cách nào khác, mẹ đã đồng ý phải giữ bí mật.” “Mẹ lấy… tiên của nhà họ Trần sao?” Tôi hít một hơi và nhìn mẹ đau đến thấu tim.
Đôi mắt bà ấy đỏ hoe và bình tĩnh lại trước khi kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra năm đó.
Hóa ra là Trần Thanh Vũ và những người khác biết rằng chiếc xe đã có vấn đề trước đó, để đánh lạc hướng những kẻ giết người, họ đã để bố tôi lên xe có vấn đề, sau đó bố tôi đã chết. Còn mẹ tôi chỉ nghe lén được cuộc nói chuyện của họ nên mới biết được. Ông nội Trần đã đưa cho mẹ một ít tiền, mẹ tôi vì khoản tiền này nên vẫn không nói ra chuyện đó. “Tiền thật sự quý báu như vậy sao? Chồng chết rồi? Mẹ muốn nhiều tiền như thế để làm gì? Biết chồng sẽ gặp tai nạn, tại sao lại không ngăn cản?” Tôi nhìn mẹ đang tỏ vẻ đáng thương, nhất thời gào lên. “Xin lỗi, Bảo Nhi, mẹ cũng không muốn. Con nghĩ xem, các con còn phải cần cơm ăn áo mặc, nếu không có số tiền này, sao mẹ có thể nuôi sống các con? Hơn nữa, lúc đó bố của con cũng đã đồng ý, mẹ.”
Mẹ nhìn tôi xót xa, nói với chất giọng đầy đáng thương.
Tôi biết rất rõ tính cách của bố tôi. Ông ấy quá ngốc nghếch và trung thành. Người của nhà họ Trần đã lợi dụng lòng trung thành của ông ấy để đẩy ông ấy xuống địa ngục.
Tại sao ông nội lại tốt với tôi như vậy? Hóa ra không chỉ vì bố tôi chết để cứu ông nội, mà còn vì… bố tôi đã bị bọn họ gài bẫy, chỉ vì để cứu mạng của họ mà họ nỡ đưa bố tôi lên máy chém một cách không thương tiếc như thế. “Bảo Nhi, đây đã là chuyện của quá khứ, bây giờ quan hệ của con với Thanh Vũ rất tốt, con nghe mẹ nói.”
Mẹ bối rối, cố gắng đến gần tôi hơn, nhưng bà sợ hãi trước cách tôi chống cự, bà chỉ có thể ở một bên và khô khan giải thích cho tôi. “Mẹ, bao năm qua mẹ không áy náy chút nào sao?” Tôi vươn tay che mắt, bị thương nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi mới phát hiện ra con người là một thứ kinh khủng như vậy, chỉ vì tiền mà chuyện gì cũng làm được, không cần chồng, không cần con gái, thậm chí là cháu ngoại cũng không cần?
Lòng người là như vậy sao? “Người nhà họ Trần toàn tai to mặt lớn, mẹ… chúng ta chỉ là thường dân, người nhà họ Trần cũng không đối xử tệ bạc với chúng ta… Bảo Nhi, con đừng ngốc nghếch nữa, bây giờ con cứ bình ổn sinh đứa bé ra, đứa nhỏ này, chính là con của nhà họ Trần…” “Đủ rồi.” Tôi cắt ngang đoạn hội thoại dài mà mẹ tôi muốn nói, siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói.
Mẹ tôi sợ hãi trước tiếng gầm của tôi, bà chỉ biết sững người và nhìn tôi với vẻ kinh hoàng. “Các người, thật sự làm tôi quá thất vọng.”
Bỏ lại những lời này, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Huỳnh, tôi không thể ở lại thêm một phút giây nào nữa, đối mặt với loại gia đình này còn có thể nói gì chứ? “Bảo Nhi, con là con nhà họ Huỳnh, phải nhớ con là con nhà họ Huỳnh…”
Mẹ tôi hét lên một cách khó hiểu sau lưng tôi, nhưng tôi không muốn nghe nữa.
Trái tim tôi rối tung lên, thực sự rối tung lên… Bố, con phải làm gì đây? Con phải làm thế nào… “Quản gia nói hôm nay em đi ra ngoài về vẫn chưa ăn gì? Đứa nhỏ quấy em à?” Buổi tối, Trần Thanh Vũ trở về, thấy tôi nằm bất động trên giường, anh bước tới ôm tôi, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm vào tôi, giọng điệu có chút lo lắng hỏi.
Giọng nói nhẹ nhàng khác thường của Trần Thanh Vũ kích thích trái tim tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn trên đầu, ngón tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
Những móng tay sắc nhọn lướt qua lòng bàn tay tôi mang theo một ít cảm giác ngứa ran.
Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, giả vờ như không quan tâm. “Trần Thanh Vũ, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.” “Chuyện gì?” Có lẽ Trần Thanh Vũ cũng cảm thấy tâm trạng hôm nay của tôi hơi bất thường, anh cúi đầu dụi dụi khóe môi vào mũi tôi.
Gần đây có vẻ anh thích dùng kiểu hành động này, cứ như đang cầu xin tình yêu vậy.
Tôi bị Trần Thanh Vũ xoa xoa như thế này, hơi khó chịu lắc lắc đầu. Trần Thanh Vũ nheo mắt, duỗi hai ngón tay ra véo cằm tôi nói: “Huỳnh Báo Nhi, hôm nay em bị sao vậy?” “Tôi muốn… hỏi anh về chuyện bố tôi.” Tôi để cho Trần Thanh
Vũ tùy ý nhéo cắm, lạnh lùng nói.
Tay của Trần Thanh Vũ bất giác run lên, mặc dù tần suất rất thấp nhưng tôi vẫn nhận ra.
Chắc chắn rồi, bí mật đằng sau cái chết của bố tôi là gì? Nó có thực sự như những gì Lê Minh Quang và mẹ tôi nói không? Mọi chuyện có phải là âm mưu của nhà họ Trần không? Vì để cứu mạng mình mà họ đẩy bố tôi làm người thay thế đúng không? Rõ ràng họ biết bố tôi là một người rất trung thành. “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện của bố?” Chỉ trong chốc lát, Trần Thanh Vũ đã khôi phục thái độ bình thường, anh liếm cánh môi, dùng ngón tay ngả ngớn vuốt mi mắt của tôi. “Tôi chỉ muốn biết khi đó bố tôi chết như thế nào. Tôi nhìn chằm chằm Trần Thanh Vũ với ánh mắt kiên định, không thể hiện biểu cảm gì. “Cái chết của bố em là một tai nạn. Ông ấy đã cứu ông nội.” “Có thật là cứu ông nội, hay là ông nội cố tình đẩy bố tôi ra để thế thân?” Tôi nhếch môi mỉa mai, lạnh lùng nói. Lúc này Trần Thanh Vũ có vẻ hơi khó chịu với thái độ sắc bén của tôi, anh bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, điềm nhiên nói: “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em sao vậy? Hôm nay em rất kỳ lạ.”
Rất kỳ lạ sao?