Nguyễn Mỹ đau lòng gào lên một tiếng: “Trần Thanh Vũ, sao anh lại đối xử với em như vậy, sao anh lại làm như vậy hả? Anh đã nói là sẽ yêu em mà, chẳng lẽ anh quên rằng em chính là ân nhân cứu mạng của anh rồi à? Sao anh lại có thể vong ân bội nghĩ như vậy chứ, tại sao lại như vậy?”
“Đủ rồi.”
Trần Thanh Vũ cúi xuống, lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ.
có ở đây gây rối một cách vô lý như thế nữa đi, Nguyễn Mỹ.”
“Trần Thanh Vũ, anh yêu Huỳnh Bảo Nhi nhưng cô ta lại thông đồng với Lê Minh Quang để hủy hoại công ty của anh, bây giờ cô ta lại hợp tác với Lê Minh Quang để nhốt anh vào đây. Người có thể cứu anh lúc này chỉ có một mình em thôi, chỉ cần anh đồng ý với em rằng sau khi ra khỏi đây thì phải đoạn tuyệt quan hệ với Huỳnh Bảo Nhi, bỏ đứa con trong bụng cô ta đi, nếu anh làm vậy em sẽ không tiếp tục so đo chuyện trước đây nữa, chúng ta cùng rời khỏi thành phố này, được không Thanh Vũ?”
Nguyễn Mỹ chặt tay Trần Thanh Vũ, nói với giọng như đang cầu xin anh.
Trần Thanh Vũ không hề đáp lại cô ta, từ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lạnh lùng kia bỗng tỏa ra hơi thở rét lạnh đến cực độ.
Nhìn nét mặt của Trần Thanh Vũ, tôi có hơi khẩn trương, trong lòng đột nhiên dấy lên một thứ cảm giác kì lạ.
Trần Thanh Vũ sẽ chọn như thế nào đây? Liệu anh có chọn đáp ứng với yêu cầu của Nguyễn Mỹ hay không?
“Thật sự xin lỗi.” Rất lâu sau đó, đúng lúc tôi đang sốt sắng chờ đợi câu trả lời thì Trần Thanh Vũ lại nhìn Nguyễn Mỹ bằng ánh mắt ảm đạm, nói lời xin lỗi với cô ta.
“Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi chính là người đã giết mẹ anh đó, cái chết của mẹ anh là do cô ta gây nên, chuyện đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn ở cạnh Huỳnh Bảo Nhi nữa sao.”
“Nguyễn Mỹ, cô nói bậy cái gì đó?”
Cuối cùng tôi cũng không thể đứng im nghe cô ta nói nữa, tôi thật không ngờ vào lúc này rồi mà Nguyễn Mỹ còn muốn bôi nhọ tôi như vậy.
Xem ra chuyện của Trương An thật sự không đơn giản như vậy, nói không chừng là do Nguyễn Mỹ đứng sau sai khiến.
“Em vừa nói cái gì?” Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, anh nắm chặt lấy tay Nguyễn Mỹ rồi nhìn cô ta mà trầm giọng hỏi lại.
Nhìn nét mặt này của Trần Thanh Vũ, tôi sợ anh thực sự sẽ nghe theo lời của Nguyễn Mỹ nói mà cho rằng tôi là người đã giết chết Trương An, đúng lúc định tiến lên giải thích thì Nguyễn Mỹ lại bắt đầu chế nhạo tôi bằng những lời nói mia mai ác độc.
“Thanh Vũ, đến giờ anh vẫn chưa biết chuyện này sao? Huỳnh Bảo Nhi giết mẹ anh, mọi người trong thành phố này ai cũng biết Huỳnh Bảo Nhi là hung thủ giết người. Không chỉ có như vậy thôi đâu, đáng lý ra Huỳnh Bảo Nhi phải bị bắt đi rồi nhưng Lê Minh Quang đã cứu cô ta ra ngoài. Chắc chắn cô ta đã liên kết với Lê Minh Quang, nhất định là bọn họ đang có âm mưu gì đó. Thanh Vũ, anh tuyệt đối đừng tin tưởng người phụ nữ tên Huỳnh Bảo Nhi này, cô ta rất hận chúng ta, anh đừng để Huỳnh Bảo Nhi lừa nữa.”
“Trần Thanh Vũ, mọi chuyện không phải như vậy đâu, anh nghe tôi..”
“Huỳnh Bảo Nhi, mẹ tôi đã chết rồi, phải vậy không?” Tôi nhìn khuôn mặt giả tạo của Nguyễn Mỹ, sợ Trần Thanh Vũ sẽ bị cô ta lừa nên không kìm được tiến lên định giải thích với anh.
Nhưng thật không ngờ, tôi còn chưa nói hết câu thì Trần Thanh Vũ đã buông Nguyễn Mỹ ra rồi bay thẳng đến chỗ tôi chất vấn.
Anh bị giam trong ngục suốt mấy ngày nay, cơ thể cường tráng kia đã gầy đi không ít, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú ấy đã khắc sâu sự lạnh lùng vào trong.
Đôi mắt sâu thẳm băng giá kia nhìn chằm chằm tôi, dường như trong đôi mắt ấy còn ẩn hiện hơi lạnh của sương mù buốt giá.
Bị Trần Thanh Vũ nhìn bằng ánh mắt này, bỗng nhiên trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác chua xót khó tả.
“Đúng vậy, mẹ anh… vì cứu tôi… nên đã chết.” Khó khăn lắm tôi mới có thể nói ra những lời này, còn Nguyễn Mỹ thì ngược lại, có lẽ cô ta sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên cố tình nói mấy câu thêm dầu vào lửa.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô nói dối. Rõ ràng là cô đã giết chết Trương An, cô hận bà ấy vì trước kia đã đối xử tệ bạc với cô. Còn nữa, cô hại Thanh Vũ, hại toàn bộ nhà họ Trần, Trương An thường xuyên gây phiền phức cho cô nên cô đã nổi giận rồi giết chết bà ấy.”
“Cô câm mồm lại cho tôi. Tôi lạnh mặt, nhìn Nguyễn Mỹ quát lớn.
“Cô…” Nguyễn Mỹ không ngờ tôi sẽ hét lên với cô ta như vậy, khuôn mặt giả tạo méo xệch, giận dữ trừng mắt với tôi.
“Trần Danh, anh hãy đưa người phụ nữ điên loạn này ra ngoài trước đi.” Có Nguyễn Mỹ ở đây, làm sao tôi có thể nói chuyện với Trần Thanh Vũ được.
Tôi không kiên nhẫn nhìn Nguyễn Mỹ đang giơ nanh múa vuốt, lập tức hạ thấp giọng phân phó việc cho Trần Danh đang đứng ngoài cửa.
Trần Danh không đáp lại tiếng nào, anh ta trực tiếp đi tới nằm lấy cánh tay Nguyễn Mỹ, không chút thương tiếc lôi cô ta ra thẳng cửa.
Nguyễn Mỹ gân cổ lên gào: “Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ chết tiệt, cô muốn làm gì hả? Buông tôi ra ngay.”
“Cô có thể kêu to hơn nữa không?” Tôi chọc chọc lỗ tai, cười nhạo một tiếng rồi dùng ánh mắt chế nhạo nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của Nguyễn Mỹ.
Bây giờ tôi không rảnh để đối phó với Nguyễn Mỹ, đợi sau khi tôi giải quyết Lê Minh Quang xong thì sẽ tính sổ với cô ta từng chuyện một.
“Huỳnh Bảo Nhi, tại sao mẹ tôi lại chết?” Sau khi Nguyễn Mỹ cút khỏi đây, toàn bộ nhà giam đã trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Trần Thanh Vũ nheo mắt, anh nhìn thẳng vào tôi rồi nói.
Tôi ngẩng đầu hít sâu một hơi, thong thả nói: “Nếu bây giờ tôi nói, chuyện mẹ anh chết không liên quan gì đến tôi, anh có tin không?”
Có thể bên ngoài đang có rất nhiều người nghĩ rằng tôi là người giết chết Trương An, nhưng mà tôi chỉ quan tâm suy nghĩ của Trần Thanh Vũ mà thôi. Có phải anh cũng nghĩ tôi là người giết chết bà ấy hay không? Giờ tôi chỉ cần biết suy nghĩ của anh là đủ rồi.
Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt tăm tối lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó mới cất giọng nặng nề: “Tôi tin em.”
“Mẹ anh bị ai đó bắt cóc rồi nhốt ở nhà kho trên ngọn núi sau đường Nguyễn Chí Thanh, tôi nhận được điện thoại của mẹ anh, bà ấy nói tôi hãy mau đến cứu bà ấy. Khi tôi tới đó thì trên người bà ấy đã có những vết bầm tím do bị đánh đập, tôi đang định đưa bà ấy ra ngoài thì có ai đó đã khóa trái của nhà kho lại rồi sau đó bọn họ phóng hỏa muốn thiêu sống mẹ anh và tôi trong đó. Tôi cố đưa mẹ anh thoát thân từ cửa sổ, sau khi mẹ anh thoát được ra ngoài thì bà ấy quay lại cứu tôi, lúc chúng tôi đang định rời đi thì có mấy người đàn ông xuất hiện, bọn họ dùng dao đâm vào bụng mẹ anh và mẹ anh đã chết ngay lúc đấy, còn tôi thì bị ngạt khí nên đã ngất ở đó. Lúc tỉnh dậy bọn họ nói tôi là người giết chết mẹ anh, cảnh sát điều tra vụ việc này cũng nói tôi chính là chủ nhân của con dao đã đâm chết mẹ anh.”
Tôi kể cho Trần Thanh Vũ nghe toàn bộ mọi chuyện.
Tôi tin với trí tuệ của Trần Thanh Vũ thì anh hoàn toàn có thể tìm ra được manh mối trong chuyện này.
Vụ án này thoạt nhìn thì sẽ nghĩ tang chứng vật chứng đều có đủ cả, nhưng thực tế nếu để ý kĩ lại sẽ thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Mục đích tôi giết Trương An là để làm gì? Hơn nữa, nếu tôi thật sự giết Trương An thì tại sao lại không trốn đi chứ. Lúc đó ở hiện trường không còn ai cả, tôi lại nằm bất tỉnh ở đó làm gì, chẳng lẽ là đợi người khác tới bắt hay sao?
Thanh Vũ.” Đã qua một lúc lâu nhưng Trần Thanh Vũ vẫn không nói lời nào, anh chỉ ngồi im một chỗ nhìn tôi.
Bị Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm như vậy khiến tôi hơi mất tự nhiên, chỉ biết lúng ta lúng túng kêu tên anh.
Trần Thanh Vũ không tin tôi nữa sao?
“Huỳnh Bảo Nhi, sẽ nhanh thôi.”
Trần Thanh Vũ đột nhiên ôm chầm lấy tôi, anh ôm chặt tôi trong lồng ngực rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi.
Tôi ngơ ngẩn nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Trần Thanh Vũ thật sự tin tưởng tôi sao?
“Em không cần phải nói gì nữa.” Trần Thanh Vũ ôm mặt tôi, đáy mắt anh còn ẩn hiện chút bi thương.
“Chuyện này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Trong đôi mắt phượng đen láy và lạnh lùng kia hiện lên sự buốt giá và khát máu đến mức khiến người khác không rét mà run.
Nhìn ánh mắt Trần Thanh Vũ hiện lên sự tàn khốc như ẩn như hiện, tôi không kìm được nói: “Trần Thanh Vũ, tôi tin anh nhưng anh cũng phải tin tôi, như vậy được không?”
Hãy tin tôi, không phải tôi muốn liên kết với Lê Minh Quang đâu, đợi đến khi con của chúng ta được an toàn thì tôi nhất định sẽ cứu anh ra được không? Xin anh hãy đợi tôi.
“Được.” Trần Thanh Vũ cúi đầu hôn lên môi tôi, hơi thở ấm áp của anh vây quanh khiến lòng tôi lại gợn sóng.
Trần Thanh Vũ… tôi thật sự rất yêu rất yêu anh, bây giờ tôi phải làm gì đây? Tôi đã lỡ yêu anh quá nhiều rồi…
“Huỳnh Bảo Nhi, sẽ nhanh thôi… tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi… Em hãy đợi tôi, đợi tôi thêm một chút nữa…”
Giọng nói mơ hồ của Trần Thanh Vũ vang lên sau tai tôi, nhưng giờ phút này tôi đâu còn tâm trí suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó chứ. Lúc này tôi chỉ biết đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt của anh, say mê đến nỗi mất phương hướng.
Sau một lúc thì nụ hôn ấy cũng kết thúc, tôi rời khỏi cục cảnh sát.
Tôi ôm bụng, vừa định ngồi lên xe thì nhìn thấy Nguyễn Mỹ, xem ra cô ta không bị Trần Danh đuổi khỏi đây.
Cô ta xông tới nắm chặt lấy tay tôi, dùng ánh mắt để tiện xảo quyệt như muốn đe dọa tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô nghe cho rõ đây, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô cướp đi bất cứ thứ gì của tôi cả. Cô đừng có mơ tưởng cướp được thứ gì từ tay tôi, cô đừng có mơ.”
Tôi đang định hất tay Nguyễn Mỹ ra thì cô ta đã khùng khùng điên điên buông tay tôi rồi quay gót rời đi.
Nhìn bóng dáng Nguyễn Mỹ đang xa dần, tôi khẽ cau mày, sau đó ngồi lên xe.
“Có lẽ cô chủ đã mệt rồi.” Trần Danh khởi động xe, thấy vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi của tôi thì anh ta nhịn không được mà quan tâm hỏi.
“Có hơi mệt thật, chúng ta về đi, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Gần đây cứ xảy ra hết việc này lại đến việc khác, giờ tôi đã bắt đầu lâm vào trạng thái mệt mỏi rồi.
“Da.”
Bên trong xe vang lên tiếng nhạc du dương, tiếng nhạc êm đềm này như muốn ru tôi chìm vào giấc ngủ, tôi mơ màng đặt tay lên bụng xoa xoa rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
“Tí tách tí tách.” Khi tôi tỉnh dậy thì ngoài trời đang mưa lất phất, từng hạt mưa rơi xuống chạm vào cửa kính tạo nên tiếng tí tách nghe vô cùng thanh thủy.
Tôi không kìm được lòng bước xuống giường rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy trời đổ mưa, không hiểu sao lòng tôi cũng nặng trĩu.
Chỉ mấy ngày nữa thôi là tôi sẽ đứng trước tòa làm nhân chứng và phải chỉ đích danh Trần Thanh Vũ là thủ phạm của vụ án này.
Trần Thanh Vũ, khi ấy anh sẽ hận tôi hay là tin tôi đây?
Tôi đưa tay chạm nhẹ lên môi, dường như nó vẫn còn mang theo hơi thở ấm áp của Trần Thanh Vũ, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Tôi hạ tay xuống rồi vuốt bụng mình, cảm nhận được đứa con trong bụng đang vui sướng nhảy tới nhảy lui, tôi lại cảm thấy phiền muộn hơn nữa: “Con yêu, con nói thử xem, liệu bố con có hận mẹ hay không hả?”
“Tí tách tí tách.” Dĩ nhiên đứa con yêu quý này không thể trả lời tôi, cơn mưa ngoài cửa lại càng lúc càng lớn hơn.
Màn đêm trông thật mờ ảo, tôi im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi, không có cách nào để ngủ tiếp được nữa.
Trận mưa này kéo dài khá lâu, đến tận ngày thứ sáu.
Tâm trạng tôi cũng bị cơn mưa này ảnh hưởng không ít, chuyện của Trương An đã dần dần lắng xuống. Tuy nhiên, lời ra tiếng vào của người đời về tôi thì vẫn ùn ùn kéo đến, không biết khi nào mới ngừng lại.
Đến buổi chiều, Trần Danh bắt đầu thu xếp để lên dự phiên tòa ngày mai, tuy nhiên những tài liệu quan trọng lại không cánh mà bay.
Lúc Trần Danh nói chuyện này với tôi, tôi chỉ im lặng mà không nói một lời nào.
Dường như Trần Danh đã biết chuyện, anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp một lúc lâu, nói ra một câu khiến tôi có chút không hiểu.
“Đây là quyết định của cô sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhàn nhạt nhìn Trần Danh nói.
Tôi nhất định phải bảo vệ đứa con trong bụng, tôi đã từng mất một đứa rồi cho nên đứa nhỏ này, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra chuyện.
“Không lẽ cô không tin chồng mình sao, cô không tin anh ấy có thể bảo vệ được con của hai người hay sao?” Trần Danh hỏi ngược lại.
Tôi thật sự không có cách nào để đặt niềm tin là Trần Thanh Vũ có thể bảo vệ được đứa trẻ, Lê Minh Quang quá quỷ quyệt, nếu tôi vô tình làm lỡ cơ hội này thì có lẽ đứa trẻ sẽ bị giết ngay cả khi nó còn chưa kịp chào đời.
“Tôi hy vọng cô sẽ không hối hận về quyết định lần này.” Cuối cùng Trần Danh không nói thêm lời nào nữa mà chỉ lẳng lặng rời khỏi biệt thự.
Trận đấu này, chúng tôi đã thua hoàn toàn rồi.
Ngày hôm sau, phiên toà thứ hai cũng đến.
Tôi đứng trên bục nhân chứng nhìn Trần Thanh Vũ đang đứng phía đối diện, khi anh thấy tôi bước lên bục này, khuôn mặt anh tuấn kia hiện lên vẻ khó tin.
Tôi cố nén nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng, dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm, một tay ôm lấy bụng mình, tay còn lại từ từ giơ lên chỉ thẳng vào Trần Thanh Vũ và nói: “Anh ta chính là hung thủ.”