Chú Triệu đã chờ ỏ bên ngoài, từ bên này đi qua hoi xa, vẫn là phải có người đưa qua.
Đào Đào ngồi ở giữa hai người, cô bé luôn cảm giác bầu không khí không được tổt cho lắm, cô không biết anh Dịch có tức giận hay không nữa?
Đào Đào từ trong ba lô nhỏ lấy ra tây mai, cô đặt lên tay mỗi người một viên,
“Anh trai, anh ăn tây mai đi.”
“Cảm ơn Đào Đào nhé.” Thích Mân sờ lên tóc cô.
“Anh trai, không cho phép anh sờ nha, tý nữa em còn muổn gặp người khác đấy.”
“Ha ha, Đào Đào cũng biết làm đẹp rồi.”
“Em mới không phải làm đẹp đâu, anh Dịch anh nói có đúng hay không?” Đào Đào quay đầu nhìn về phía Dịch Tuần.
Dịch Tuần nhìn Đào Đào một chút, cậu nhướn mày nói: “Rất rối.”
“A…, thật rất rối ư, anh trai nhanh giúp em nhìn với.” Đào Đào nắm lấy tay Thích Mân.
“Làm gì rối đâu, rất tốt mà, anh Dịch em gạt em đó.” Thích Mân nhéo mặt Đào Đào.
Thích Mân vừa dứt lời, Dịch Tuần đưa tay vuốt lại tóc Đào Đào, cậu cầm một chiếc lá cây từ trên cầm xuống, đại khái là vừa rồi lá roi từ trong biệt thự.
“Anh trai, anh nhìn nè!” Đào Đào cầm lá cây để trước mắt Thích Mân.
“Đấy là ở bên kia, anh nhìn không thấy mà, anh Dịch em không phải đã giúp em lấy được rồi ư?” Thích Mân nhíu mày nhìn Dịch Tuần một chút.
“Vậy được rồi, ăn tây mai thôi.” Đào Đào cũng không so đo, cô bắt đầu ăn đồ ăn vặt.
Trên đường đi đều là âm thanh Đào Đào ăn đồ ăn vặt, Dịch Tuần và Thích Mân đều không có gì nói, Thích Mân biết Dịch Tuần không muổn chủ động nói chuyệ n cùng cậu nên cậu dứt khoát cũng sẽ không nói gì.
Ba người xuống xe ở cửa trường học, mặc dù đã được nghỉ hè, nhưng lớp mười và lớp mười hai còn đang học bù, trong trường học có rất nhiều người, có điều giờ này còn đang trên lớp, trong trường học rất an tĩnh.
Đào Đào xuống xe ngửa đầu nhìn cổng lớn trường học, so với trường học trước đây của cô bé hoàn toàn không giống nhau, cổng lớn nhất trung Hòa Xưong rất cao lớn hùng vĩ, chỉ cần nhìn cái cổng này, ai không biết còn tưởng rằng đây là đại học.
Bên ngoài trường học có một bãi đỗ xe rất lớn, Đào Đào chưa từng tiếp xúc qua thế giới rực rỡ như này.
“Thật lớn quá, thật xinh đẹp.”
“Đi nào, vào xem thôi.” Thích Mân cầm ba lô nhỏ của Đào Đào, đẩy cô đi về trước, ở cổng có phòng bảo vệ, Dịch Tuần và Thích Mân dùng thẻ học sinh đi vào, còn Đào Đào chỉ cần điền một chút thông tin.
Đào Đào đem thẻ căn cước đưa cho Thích Mân, cô bé đứng ở bên ngoài chờ, bên cạnh cô là Dịch Tuần, Đào Đào nhìn trái nhìn phải, cách đây không xa có căn tin ở bên ngoài đặt người bù nhìn cái cắm đầy kẹo hồ lô, xa xa nhìn lại, trông rất đẹp, Đào Đào chỉ nhin thấy thôi chứ chưa từng ăn qua, không khỏi nhìn ngây ngấn.
“Muốn ăn?”
“Hả?” Đào Đào hoàn hồn, cô nhìn Dịch Tuần vừa lên tiếng.
“Muốn ăn kẹo hồ lô?” Dịch Tuần hỏi lại.
Đào Đào cười cười, “Không cần đâu ạ, cảm ơn anh Dịch.”
Cô không thể để anh Dịch mua cho cô, trên người cô cũng có tiền, nhưng mà Đào Đào cảm thấy chỉ cần nhìn cũng được rồi, cũng không cần phải ăn vào miệng, con người không thể cái gì cũng đều muốn được.
Mặc dù Đào Đào nói không cần, nhưng Dịch Tuần nghĩ đến cuộc sống trước đây của cô, cậu nghĩ chắc cô chưa từng ăn qua, thế là hai tay đút túi, trực tiếp đi về phía căn tin.
“Anh, em không cần…” Đào Đào cuống lên, nhưng Dịch Tuần không dừng lại, cũng không có quay đầu.
“Đào Đào, đi thôi, ơ, Dịch Tuần đâu?” Thích Mân điền xong thông tin thì đi ra, cậu chỉ nhìn thấy Đào Đào đang đứng dưới bóng cây.