Hà Vãn và Bạch Chỉ nhìn thoáng qua lẫn nhau, hai người đều hiểu đổi phương có ý gì, đứa trẻ quá hiểu chuyện thật khiến người ta đau lòng.
“Không sao đâu, chuyện gì cũng từ từ sẽ đến, có một người mẹ tốt như em, Đào Đào nhất định sẽ từ từ tốt thôi.”
Tuổi còn nhỏ thì không nên bị ràng buộc, không buồn không lo, không cần cân nhắc nhiều như vậy, mấy chuyện này vổn là suy nghĩ của người lớn.
Những đứa trẻ nhà khác lớn như vậy, ba mẹ bọn chúng còn đang suy nghĩ làm sao dạy chúng có thể nghe lời, nhưng Đào Đào không cần dạy thì đã rất nghe lời rồi.
“Đây cũng là phúc khí của em, có con gái hiểu chuyện như Đào Đào.” Hà Vãn đặt Đào Đào trong lòng, bất kế là ai nhìn một cô gái nhỏ như Đào Đào cũng sẽ đau lòng.
Đào Đào làm ổ trong phòng hai ngày, ngày thứ ba máu bầm đã dần dần tán đi, chỗ rách da đã kết vảy, đi đường cũng không còn đau như lúc đầu nữa.
Mấy ngày nay Đào Đào quả thực được cưng chiều đến tận xương tủy, nói một câu “Áo thì đưa đến tay, cơm đến há miệng” cũng không đủ.
Dì Phương mỗi ngày đều đưa cơm lên, quần áo cũng là dì Phương giặt, quần áo mới giặt thì để trên mép giường, Thích Mân lo Đào Đào thấy nhàm chán, cậu cầm máy tính bảng tới cùng cô chơi trò chơi, xem phim.
Ngày đầu tiên, Hà Vãn hơn nửa đêm còn tới phòng Đào Đào sờ trán cô, bà sợ cô bởi vì bị ngã nên sốt.
Đêm hôm đó, Đào Đào bị đau tỉnh, không ngủ được, đúng lúc biết Hà Vãn đi đến.
Bởi vì một một vết thương nho nhỏ do bị ngã, mà cả nhà cưng chiều, chăm sóc cô, Đào Đào chưa bao giờ hành phúc như vậy, có người đau lòng cho mình cảm giác thật tốt, cô cũng muổn nhanh khỏe lại, cô không muốn đế người nhà phải lo lắng cho mình.
Lần bị ngã lần này, mới khiến cho Đào Đào buông xuống tất cả khúc mắc, toàn tâm toàn ý dung nhập vào gia đình này, cô sẽ trân trọng từng người trong nhà, coi mình là một thành viên trong gia đình.
Do Đào Đào từ nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện, đối với người khác rất khó thả lỏng phòng bị trong lòng, bản thân cô luôn luôn đề phòng, nhưng bởi vì nhận được yêu thương từ mọi người, Đào Đào rốt cục cũng dỡ xuống, tình cảm đều là trao đổi lẫn nhau, Thích gia đổi xử tốt với Đào Đào, Đào Đào sẽ đáp lại.
Vài ngày sau đó, Đào Đào đã hoàn toàn khỏi, đi đường cũng không thành vấn đề, Hà Vãn gọi cho bác sĩ gia đình đến nhìn, bác sĩ nói đã không thành vấn đề, chủ nhật bà mới nói dẫn theo Đào Đào tới nhà bà ngoại.
Hà Vãn không phải người Thường Thị, quê bà ở Lăng Thị, Lăng Thị giáp với Thường Thị, cách nhau rất gần, nếu lái xe đi đường cao tốc thì không đến hai giờ, còn đi đường sắt cao tốc thì không cần một giờ.
Hà Vãn và Thích Thành quen nhau hồi học đại học, vốn Hà gia không muốn Hà Vãn gả xa như vậy, có thể là trong mắt cha mẹ, lái xe nửa giờ liền gọi là lấy chồng xa.
Hà Vãn và Thích Thành hai người tình cảm rất tốt, Thích Thành liên tục cam đoan sẽ đối xử tốt với Hà Vãn, sau này ba mẹ bà mới không làm khó, bây giờ, Thích Thành hoàn toàn làm được, những năm này ông đổi xử với Hà Vãn rất tốt, ở trong vòng này, Thích Thành nổi tiếng là yêu thương vợ con, có thể thấy được lựa chọn ban đầu rất sáng suốt.
Sáng chủ nhật, bảy giờ cả gia đình liền rời giường, mua bốn vé đường sắt cao tốc, thời gian đúng lúc vừa vặn, hơn tám giờ là đi, đây là lần đầu tiên Đào Đào ngồi đường sắt cao tốc, cũng có thể nói là lần đầu tiên ngồi xe lửa, trước đây cô không có cơ hội đi xa nhà.
Trên đường đi Thích Mân đều nắm tay Đào Đào, nhất là lúc đi thang cuốn, cậu cấn thận từng li từng tí, lần trước không chỉ Đào Đào bị sợ ngã, mà ngay Thích Mân cũng sợ cô bị ngã.
Ra khỏi đường sắt cao tốc đã có người tới đón, lúc đến Hà gia chưa đến chín rưỡi, Đào Đào từ đầu đến cuối đi theo bên cạnh Thích Mân, trong sân đã nhìn thấy một bà lão chống quải trượng.
“Sớm như vậy đã đến rồi.”
“Mẹ, mẹ đi đứng không tốt, ra đây làm gì.” Hà Vãn vội vàng đi tới đỡ bà, rồi nói với hai bạn nhỏ vừa tới, “Tiểu Mân, Đào Đào, nhanh chào bà ngoại nào.”
“Bà ngoại khỏe ạ.”