Nếu không phải là bới vì lúc sinh Thích Mán cơ thế bị tổn thương, Hà Vãn đã sớm sinh một đứa con gái, bà rất thích con gái, bảy giờ bà đã bốn mươi, cũng không mong mỏi sinh con gái nữa, sau khi cùng chồng bàn bạc, quyết định đến viện mõ cỏi nhận nuôi một cô con gái, cũng coi như là làm việc thiện.
Lúc đẳu Hà Vẫn nghĩ muốn nhận nuôi đứa bé khoảng bảy tuổi, nhưng lắn đâu tiên đến viện mồ côi Hà Vãn liền coi trọng Đào Đào.
“Con đồng ý.” Thanh ảm Đào Đào mềm mại, làm thỏa mãn tâm nguyện mong muốn có một cô con gái mềm mại đáng yêu, lập tức ôm lấy Đào Đào.
“Viện trướng, xứ lý thú tục đi, hôm nay tỏi sẽ mang Đào Đào rời đi, sau đó cho quyên góp giúp đỡ viện mồ côi.” Hà Vãn nắm tay Đào Đào.
“Được được Thích phu nhân, rất cám ơn tấm lòng yêu thương của ngài, Đào Đào nhất định sẽ sống rất vui vẻ.” Viện trướng không ngừng sờ lẽn đầu Đào Đào, bà rất vui mừng, Thích gia là nhà giàu, sau này cuộc sống của Đào Đào sẽ dễ chịu.
Đào Đào không cùng đám bạn nhỏ tạm biệt, cô ngồi ngoan ngoãn lẽn chiếc xe xa hoa, ngồi bên người Hà Vãn, trong nội tám cỏ có chút thấp thỏm.
Mặc dù mới chín tuổi, nhưng bởi vì từ nhỏ sống ở viện mồ cỏi, so với những đứa tré cùng lứa thì hiếu chuyện hơn, biết mình sẽ nhanh có ba mẹ, cỏ vừa thấp thỏm vừa kích động, chờ mong cuộc sống mới.
“Đào Đào, sau này con gọi di là mẹ, được không?” Hà Vãn dịu dàng nâm tay Đào Đào.
“Mẹ, chúng ta đang về nhà sao?” Đào Đào chớp mắt mấy cái, cỏ bé gọi qua rất nhiều người là mẹ, mẹ viện trưởng, mẹ quản lý … Nhưng họ đều không phải là mẹ của cỏ, sau này người dì này, chính là mẹ của cỏ, cỏ cũng có mẹ.
Hà Vãn vui mừng cười, rất vui vé, sau này bà cũng có con gái.
“Thật ngoan, chúng ta về nhà, ba ba cúa con không ở nhà, con còn có một anh trai, đang học năm hai, nhất định cũng sẽ rất thích Đào Đào.”
“Đào Đào cũng sẽ rất thích anh trai.” Ngay cá ba mẹ Đào Đào đều không có, càng không có anh trai, nhưng mà bạn ngồi cùng bàn cô có anh trai, đối với bạn ấy khá tốt, Đào Đào nghĩ đến sau này mình cũng có ca ca, trong lòng không khỏi mong chờ.
Thích gia, Dịch Tuần cầm những tài liệu Thích Mân đưa chuẩn bị rời đi, chỉ nói một câu cảm ơn, có được một câu cảm ơn của cậu, Thích Mân rất thỏa
man.
vốn còn ít đồ muốn cho cậu, kết quả quay lại đã không thấy tăm hơi người đâu, nên đành vội vảng đuổi theo.
Dịch Tuần mới ra khỏi cửa Thích gia, bước chán lại dừng lại, trong sân có một cô bé đang đứng, trỏng thấy cậu ra, cỏ nớ nụ cười lúc đầu còn xấu hổ sau ngày càng xán lạn, trong cặp mât tựa như cất giấu những ngôi sao.
Mấy bước chạy tới, bím tóc sừng dê trên đầu theo đó nhảy lẻn, sau đó cằm lấy tay cậu, giọng nói mềm mại đáng yêu,” Anh trai, em là Đào Đào.”
Bước chân Hà Vãn dừng lại, đây là giọng của ông cụ, bọn họ tới lâu rồi mà không nhìn thấy ông cụ đi ra, Hà Vãn còn tưởng ông cụ không có ở nhà.
“Đào Đào, nhanh gọi ông nội con.” Hà Vãn dẫn hai đứa bé quay đầu lại.
“Con chào ông.” Thích Mân và Đào Đào đồng thanh gọi.
“ừm, vẫn còn sớm mà con sốt ruột đi cái gì, ngồi một lúc nữa đi.” ông cụ tương đối uy nghiêm, Đào Đào nhìn ông cụ có chút sợ hãi.
Hà Vãn cũng không muốn ngỗ nghịch với ông cụ, bà nghĩ nói không chừng ông cụ cũng có thái độ như bà cụ.
“Ba à, lúc đầu đã nói xong hôm nay cho Đào Đào vào gia phả, nhưng mẹ nói mẹ hôm nay không tiện, Đào Đào và Đặng Uyển lại cãi nhau, con nghĩ chúng
con nên đi thì hơn, như thế Mỹ Âm và Đặng Uyển sẽ không tức giận.”