Thích Mân nắm tay Đào Đào, xoay người thì thầm bên tay Đào Đào, Đào Đào cười gật đầu, sau đó chạy về phía Dịch Tuần, “Anh Dịch!”
Dịch Tuần đang ngẩn người ngồi bên cạnh bồn hoa nhìn đài phun nước cách đó không xa, đột nhiên có một cô gái nhỏ mặc váy màu đỏ xông đến, lúc đầu cậu định rời mắt đi, nhưng nhìn rõ chính là Đào Đào, cậu sợ cô bị té, thế là cậu ngồi đợi một chỗ không nhúc nhích
“Anh Dịch, anh ỏ chỗ này làm gì vậy?” Đào Đào ngồi bên cạnh Dịch Tuần.
Dịch Tuần nhìn Thích Mân ở phía xa, lại nhìn Đào Đào, miệng nhỏ mấp máy khẽ mở, đôi môi mũm mĩm hồng hồng rất là đáng yêu, mái tóc thì rối bù, “Không có gì.”
“Noi này nóng như vậy, anh Dịch không nóng sao?”Mùa hè, trong vườn hoa không có người nào, mặc dù Dịch Tuần ngồi dưới bóng cây, nhưng vẫn sẽ cảm thấy nóng.
“Yên tĩnh.” Cũng là bởi vì nóng, Dịch Tuần mới ra ngoài, giữa trưa noi này không có người, rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không có âm thanh khác. “Âm ĩ như này, làm gì yên tĩnh đâu ạ.” Đào Đào ngửa đầu nhìn ve sầu trên cây, nó không ngừng kêu, ầm ĩ khiến người ta đau đầu Dịch Tuần không trả lời, hai tay đút túi, cậu sửng sốt, nhíu mày, “Nhóc con, ăn kẹo không?”
“Kẹo ở đâu ạ?” Đào Đào nhìn chằm chằm vào tay Dịch Tuần, một tay cậu đút túi, tay còn lại cầm một nhánh cây, cô không thấy kẹo nha.
Dịch Tuần nhìn đôi mắt sáng ngời đang nhìn cậu, hình như cô thật sự rất muốn ăn kẹo, sau đó cậu lấy một chiếc kẹo que từ trong túi ra “Này.”
“Oa, thật sự có kẹo, cảm on anh Dịch.” Đào Đào dùng hai tay nhận kẹo trên tay Dịch Tuần, hai lúm đồng tiền nhỏ ở má hiện ra rất rõ ràng, cười lên lộ ra mấy cái răng nhỏ trăng noãn.
“Ăn đi” Dịch Tuần thu tay lại, cậu lại đút tay vào túi quần, trên ngón tay của cậu còn lưu lại dư ôn của Đào Đào, tựa như so với mùa hè, nhiệt độ trên tay cậu còn cao hon.
Đào Đào bắt đầu bóc kẹo que, bóc một lúc lâu cũng không bóc được, sức lực Đào Đào nhỏ nên không bóc được, cô định dùng răng cắn, nhưng lại nghĩ tới Dịch Tuần đang ở bên cạnh, dùng răng cắn có phải không lịch sự, không thục nữ hay không?
Đào Đào phồng má, bĩu môi, dáng vẻ khố não nhìn chiếc kẹo que.
Dịch Tuần luôn nhìn cô, lúc đầu cậu không để ý nhưng sau đó cậu muốn đi giúp Đào Đào, một chiếc kẹo que mà thôi, bóc lâu như vậy còn chưa bóc được.
Nhưng mà nghĩ tới điều gì đó nên Dịch Tuần không mở miệng, cậu chỉ nhìn Đào Đào, chờ Đào Đào chủ động mở miệng với cậu.
Đang lúc Đào Đào còn đang tranh đấu với chiếc kẹo que, Thích Mân đi tới, Đào Đào vừa nhìn thấy Thích Mân tói, vội vàng từ chỗ Dịch Tuần chạy đến bên cạnh Thích Mân, gio kẹo que lên muốn Thích Mân giúp cô bóc, “Anh, giúp em bóc.”
Thích Mân nhìn thoáng qua Dịch Tuần, ánh mắt Dịch Tuần vốn đi theo Đào Đào thì thấy Thích Mân nhìn sang lại hững hò thu ánh mắt trở về.
Thích Mân tựa hồ như nghe thấy Dịch Tuần cười nhạo một tiếng, nhưng xung quanh ồn ào, Thích Mân lại thấy là mình nghe lầm.
Nhưng mà cho dù có phải Thích Mân nghe lầm hay không, nhưng Dịch Tuần vẫn khó chịu VI Đào Đào lại nhờ Thích Mân giúp là sự thật.
Dịch Tuần đang ở trước mắt, nhưng Đào Đào lại tìm Thích Mân giúp, điều này cho thấy trong lòng Đào Đào, Thích Mân là lựa chọn đầu tiên của Đào Đào. “Đào Đào, anh Dịch cho em kẹo, em có phải nên nói lòi cảm on với anh Dịch, em để anh Dịch giúp không phải càng tốt hon sao?”
Tiêng Thích Mân không nhỏ, Dịch Tuần đưong nhiên có thể nghe thây, Thích Mân vốn không muôn giấu Dịch Tuần.
Có đôi khi làm phiền người khác cũng là một thủ đoạn đế làm thân người ta, nếu một người xưa nay không làm phiền bạn, chỉ sợ người ta đối vói bạn không có tâm tư gì.
Muốn gân gũi với Dịch Tuần, Dịch Tuân không nguyên ý chủ chủ động làm phiền bọn họ, vậy thì đế bọn họ chủ động làm phiền Dịch Tuần là được rồi.