Dịch Tuần hơi gật đầu, lúc cậu chuyển trường có điền bên trong bảng thông tin năng khiếu hội họa, chủ nhiệm lớp để Dịch Tuần hỗ trợ vẽ bảng tin, Dịch Tuần gắng gượng vẽ được một con rồng, còn chữ thì để người khác viết, sau khi vẽ xong cả lớp đều kinh ngạc, cũng khó trách Đào Đào sẽ kinh ngạc như vậy.
“Anh Dịch thật tuyệt!”
Nhìn ánh mắt tràn đầy sùng bái của Đào Đào, trong mắt Dịch Tuần rốt cục cũng toát ra chút xíu vui vẻ.
“Đi đi, anh trai dẫn em đi nhìn sân trường.” Thích Mân vội vàng đem người túm đi, tiếp tục như vậy nữa, sau này trong mắt Đào Đào liền không có người anh trai này nữa, thất sách thất sách rồi.
“Ai, anh trai, quần áo … Quần áo.” Đào Đào cảm giác mình bị người ta xách xuống lầu.
Dịch Tuần nhìn dáng vẻ hai người đùa giỡn, ánh mắt vốn đang vui vẻ, bỗng u ám lại, cho đến khi khôi phục lại như lúc đầu, cậu cất bước đuổi theo.
“Anh Dịch mau tới đây.” Đào Đào đứng dưới tàng cây vẫy tay với Dịch Tuần, trong tay cô còn thừa lại hai quả mứt, bên miệng Đào Đào còn dính chút màu đỏ của kẹo.
“Dịch Tuần, nhanh lên, ngay cả trẻ con cậu cũng không bằng.” Thích Mân cầm ba lô Đào Đào, “Đi thôi, anh Dịch em sẽ theo kịp.”
Dịch Tuần đuổi theo bọn họ, mấy người đi đến thao trường lớn, thao trường lớn nhất chính là thao trường khu cao trung, có rất nhiều sân bóng rổ.
Bậc thang xuống dưới rất cao, hiện tại thao trường không có người, trên đống cỏ ở giữa đường băng có thể nhìn thấy có nhiều con chim đang đậu.
“Oa, mau nhìn, thật nhiều chim quá đi, anh trai mau thả em ra.” Đào Đào giãy dụa không ra Thích Mân, dứt khoát đem ba lô bỏ xuống ném cho Thích Mân, tự mình chạy xuống.
Thân ảnh nhảy vọt xuống bậc thang giống như một quá bóng màu hồng ở ngoài đường.
“Đào Đào, cấn thận một chút.” Thích Mân còn chưa nói hết, Đào Đào ngay tại bậc thang cuối cùng… Ngã.
Một giây sau Thích Mân nhìn thấy Dịch Tuần “Phi” ra ngoài.
Sau đó Thích Mân mới phản ứng lại, cậu vội vàng chạy xuống bậc thang, “Đào Đào, em bị ngã đau chỗ nào?”
Đào Đào vùi trong ngực Dịch Tuần, miệng nhỏ bẹp xuống, nước mắt lưng tròng, “Đầu gối em đau.”
Thích Mân cẩn thận từng li từng tí vén váy Đào Đào lên, trên đầu gối bị rách da, xanh một mảng, váy vừa lúc đụng phải, Đào Đào run nhẹ lên, rụt chân lại.
Dịch Tuần nhìn thấy, cau chặt mày, “Cẩn thận một chút.”
“Đào Đào, ngoại trừ đầu gối còn có chỗ nào đau nữa không em?” Động tác Thích Mân cẩn thận thổi thổi vết thương, cậu lấy khăn tay lau khô vết máu.
“Không ạ, thật xin lỗi anh trai, em không phải cố ý.” Đào Đào cũng bị hù dọa, cô không nên xúc động như vậy, mình ngã không có việc gì, nhưng cô sợ hãi anh trai sẽ tức giận
“Nha đầu ngốc, làm anh trai sợ muổn chết, đứng lên thử một chút xem.” Thích Mân vịn cô.
“Tê..Khuôn mặt nhỏ Đào Đào nhăn lại, cô sợ anh trai quá lo lắng, lại phong khinh vân đạm đứng lên, “Em không sao đâu, không đau chút nào hết.”
Trước đây, lúc Đào Đào bị ngã, vốn không có ai đau lòng cũng không có ai vịn cô bé, trong nội viện có rất nhiều người nên không ai chú ý tới cô, bị ngã chỉ là việc nhỏ, trước đây lúc cô bị ngâ đều tự mình phủi mông đứng dậy, hiện tại ngược lại cô yếu ớt rất nhiều, chỉ ngã một cái thì nước mắt đã chảy rồi.
Thì ra cảm giác có người đau lòng cho mình chính là như vậy.
“Đừng nhúc nhích, đi phòng y tế nhìn xem.” Dịch Tuần ấn bả vai Đào Đào xuống, tuổi còn nhỏ, bị ngã đầu gối xanh thế này còn nói không có việc gì, tính tình ở đâu ra vậy.
“Không cần đâu ạ, em thật sự không có việc gì, em đã hết đau rồi, đều tại em không cẩn thận.” Đào Đào cười miễn cưỡng, cô cúi đầu đem nước mắt ở khóe mắt rút về, tựa như không có gì xảy ra.
“Đi thôi, anh trai ôm em.” Thích Mân vỗ đầu Đào Đào, nhất định phải đi.
“Không cần đâu, em có thể đi được.” Đây chính là trường học, ôm cô thật không tiện.