• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn anh trai.” Đào Đào thận trọng ghé lên lưng Thích Mân, Thích Mân cõng người đi ra ngoài.


“Dịch Tuần, cậu cầm ba lô Đào Đào đi.”


Dịch Tuần nhìn ba lô nhỏ màu trắng, cậu cầm lên rời đi, đuổi kịp hai người, mở dù cho họ.


Xe chú Triệu còn đang ở bãi đỗ xe chờ, trông thấy bọn họ nhanh như vậy đã đi ra, ông cảm thấy kinh ngạc, “Nhanh như vậy đã ra rồi?”


“Đào Đào bị ngã nên bọn cháu đi về trước.” Dịch Tuần thu dù lại.


“Ôi, bị ngã chỗ nào vậy, có muổn đi bệnh viện trước hay không?” Chú Triệu vội vàng nổ xe.


“Không cần, vết thưcng đã được xử lý rồi, trực tiếp về nhà.”


“ừ ừ.” Chú Triệu gật gật đầu, rất nhanh tới cửa nhà.


Sau khi xuống xe, Đào Đào áy náy nhìn Dịch Tuần, “Anh Dịch, thật xin lỗi anh, em vốn muốn mang anh đi ra ngoài chci nhưng mà em lại làm liên lụy đến anh.”


Lúc đi ra ngoài chơi rất vui vẻ, kết quả mất hứng trở về, còn cả kẹo hồ lô nữa, thật đáng tiếc.


“Không có việc gì đâu, trở về đi.” Trong lòng Dịch Tuần cũng rất tự trách, hai người bên cạnh cũng không trông được một tiểu nha đầu.


Thích Mân ôm Đào Đào vào nhà, Hà Vãn đang cùng dì Phương nói chuyện trưa nay ăn gì, thì bà nhìn thấy Thích Mân ôm người đi vào, Hà Vãn lập tức đứng lên, “Đây là thế nào?”


“Mẹ, không có việc gì ạ, con không cấn thận bị ngã nhưng đã không sao rồi, anh trai vẫn luôn ôm con.” Đào Đào thận trọng nhìn Hà Vãn,” Anh trai không liên quan đến chuyện này, là chính con không cấn thận.” Cô còn nhớ vì Thích Mân nói chuyện.


“Bị ngã chỗ nào vậy? Con mới ra ngoài nửa ngày đã mang vết thương trở về rồi.”


“Đầu gối bị dập.” Thích Mân vén váy Đào Đào lên,” Là con không chăm sóc cho em gái.”


“Làm sao bị thương nặng vậy.” Vốn là một mảng màu xanh, nhưng vì vừa rồi dùng rượu thuốc xoa nhẹ, cả một cái đầu gối đều bị sưng đỏ, màu đỏ ở giữa màu xanh, người khác nhìn vào vô cùng sợ hãi, còn có cả mùi thuốc gay mũi.


“Không có chuyện gì đâu mẹ, vừa rồi anh trai giúp con xoa nhẹ máu bầm rồi, đến mai thì đỡ hơn, chỉ là nhìn rất kinh khủng thôi, con không đau gì hết.”


Đào Đào để chứng minh mình không đau, còn đưa tay chọc chọc vào, Hà Vãn sao lại không nhìn thấy lông mày Đào Đào nhíu lại, như này sao lại không đau.


“Đừng đụng vào nữa, mẹ để bác sĩ gia đình đến đây một chuyến, dì Phương, chị ôm Đào Đào lên lầu thay quần áo đi.” Hà Vãn vô cùng tức giận, một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm như này, đã biến thành bẩn rồi.


“Mẹ, có thể để anh trai đi giúp con không?” Đào Đào cắn môi dưới, tròn mắt nhìn Hà Vãn.


Hà Vãn nhìn Thích Mân, bà làm sao không biết Đào Đào đang lo lắng bà sẽ mắng tiểu Mân, “Tiểu Mân, bên ngoài nóng vậy, con cũng đi thay quần áo đi.”


Hà Vãn vỗ cánh tay Thích Mân, Đào Đào còn nhỏ, một đứa nhỏ va va chạm chạm cũng là chuyện thường, Hà Vãn cũng không cần mắng Thích Mân.


“Anh trai, đi thôi.” Đào Đào cười hì hì, mục đích đạt được nên rất vui vẻ, anh trai đối với cô bé tốt như vậy, không thể bị mắng được.


Thích Mân gật đầu, cô em gái của cậu nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.


Đào Đào đã thay quần áo ngồi ở trên giường, bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho Đào Đào, xử lý vết thương bôi thuốc thì đi.


“Cũng may không có việc gì lớn, con đó ỉần sau phải cấn thận một chút, đừng để đầu gối bị ngã thành như này.”


“Me ơi, con biết rồi, lần sau con nhất định sẽ chú ý mà.” Đào Đào ôm cánh tay Hà Vãn nũng nịu.


“Vậy mấy ngày nay con nằm trên giường nhé, mẹ để dì Phương mang thức ăn lên cho con, mấy ngày sau lại đến nhà bà ngoại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK