• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được ạ, con rất nhanh sẽ khỏe.”


“Vậy con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi đây.”


“Dạ.”


Hà Vãn đi ra ngoài, khép cửa lại, Đào Đào mới đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu gối một chút.


“Ui…” Cô hít một ngụm khí lạnh, đau quá đi, nhưng mà không là gì.


Năm ngoái, có một lần cô mới thật sự bị ngã rất đau, toàn bộ móng chân đều bị lật lên, nhưng không cần đi bệnh viện, bây giờ móng chân đã dài trở lại.


Nhưng cô luôn cảm giác năm nay so với năm ngoái còn đau hơn, đại khái là bởi vì có người đau lòng cho cô, nên cô cũng yếu ớt rất nhiều.


Buổi tối sau khi Đào Đào ăn com xong, cô đang ngồi ở trên giường đọc sách, Bạch Chỉ và Hà Vãn đấy cửa tiến vào.


“Dì oi, sao dì lại tới đây vậy ạ?” Đào Đào để sách xuống, cô không ngờ Bạch Chỉ sẽ đến.


“Dì tới thăm cháu một chút, dì nghe Tiểu Tuần nói cháu bị ngã ở đầu gối có phải không, có nghiêm trọng không cháu? Nào, cho dì nhìn thử xem.”


Bạch Chỉ ngồi xuống mép giường, bà ôn nhu nhìn Đào Đào, Bạch Chỉ mới tan tầm về nhà, thì nghe dì Triệu nói Dịch Tuần không ăn trưa, thằng bé từ bên ngoài trở về liền ở trong phòng, gọi cũng không nghe, tâm tình không tốt.


Bạch Chỉ nghĩ đến hôm nay cậu đi ra ngoài chơi cùng Đào Đào, sao lại tâm tình không tốt rồi, hỏi chú Triệu mới biết được, hôm nay Đào Đào bị ngã, còn ngã không nhẹ, đi không bao lâu thì quay về.


Xem ra là do nguyên nhân này Dịch Tuần mới không vui vẻ, Bạch Chỉ lên lầu gọi Dịch Tuần ăn cơm cũng không có động tĩnh gì, thẳng đến khi Bạch Chỉ đáp ứng sau khi ăn cơm xong thì đến Thích gia thăm Đào Đào, Dịch Tuần mới nhúc nhích.


Bạch Chỉ hỏi Dịch Tuần có đi hay không, Dịch Tuần còn nói không đi, Bạch Chỉ nghĩ Dịch Tuần có lẽ đang tự trách mình, đi ra ngoài chơi còn để cô gái nhỏ bị thương, Bạch Chỉ liền tự mình mang ít quà sang đây.


“Dì ơi, không có chuyện gì đâu ạ, dì nhìn xem, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Đào Đào vén chăn lên, lộ ra bắp chân gầy như que củi, trên đầu gối bị thương bây giờ nhìn lại so với lúc trưa thì tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn còn hồng một mảng, cộng thêm có nhiều chỗ rách da. vết thương đang đóng vảy, so với chỗ khác thì nhìn thấy mà giật mình


“Làm sao cháu ngã nặng vậy, hẳn là rất đau rồi, cháu mau đắp chăn vào đi.” Bạch Chỉ không muốn nhìn lại lần thứ hai, một cô nhỏ chưa tới mười tuổi bị thương nghiêm trọng như vậy, làm sao nỡ lòng nhìn vào được.


“Con không sao đâu dì, con đã hết đau rồi mà.” Đào Đào lắc đầu.


“Tiểu Tuần không chăm sóc cho cháu, dì đã nói thằng bé rồi.” Bạch Chỉ sờ lên cái đầu nhỏ của Đào Đào.


“Dì ci, anh Dịch không liên quan đâu ạ, là tại cháu quá nghịch ngợm, anh trai đã nói cháu cấn thận rồi, nhưng chính cháu không nghe lời, dì à, dì đừng trách anh Dịch.”


Đào Đào nắm lấy ống tay áo Bạch Chỉ, cô sợ Bạch Chỉ sẽ tức giận với Dịch Tuần, nếu dì mà mắng anh Dịch, sau này anh Dịch sẽ không tiếp tục cùng cô đi ra ngoài choi thì làm sao bây giờ, đến lúc đấy Đào Đào mới muốn khóc đây.


“Ha ha, Đào Đào của chúng ta thật hiểu chuyện, dì không trách Tiểu Tuần, nhưng chính Tiểu Tuần lại tự trách mình, cơm trưa cũng chưa ăn.”


“Tiểu Mân cũng thế, thằng bé cũng nói với em không chăm sóc được em gái.” Hà Vãn cũng nói.


“Không phải đâu ạ, hai anh trai đều rất tốt, là do con quá nghịch ngợm, lần sau con nhất định sẽ chú ý, mẹ và dì đều không cần lo lắng cho con , chờ con khỏe rồi, thì liền đi tìm anh Dịch chơi.”


“ừ, vậy cháu phải nhanh khỏe nhé, nhìn cháu không có việc gì dì liền an tâm, ừm, dì không quấy rầy cháu nghỉ ngơi nữa.”


“Dì ơi, hẹn gặp lại dì.” Đào Đào ngoan ngoãn vẫy tay.


“Gặp lại.” Bạch Chỉ chỉnh chăn cho Đào Đào, rồi theo Hà Vãn đi ra.


“Đào Đào thật nghe lời, chị rất hâm mộ em nha.” Đóng cửa lại, Bạch Chỉ vỗ tay Hà Vãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK