Nếu như cảnh tượng này xuất hiện tại phòng ngủ, nhất định là một bức tranh phụ thân thương yêu hài tử ấm áp.
Nhưng thử đưa mắt nhìn xem, lâm hải mờ mịt, gió núi lạnh thấu xương, mây đen dày đặc đè nén mang đến cảm giác không thể tự hô hấp, hoàn cảnh ác liệt như vậy căn bản không phải là nơi an toàn để nuôi dưỡng nữ nhân hài tử. Trong rừng vang lên tiếng rít gào của những linh thú cùng dã thú cường đại mà chỉ có các trưởng lão Thần điện mới có thực lực khế ước, phụ họa cho tiếng cười của nam nhân khiến cho Yêu Nhiêu vừa tỉnh táo lại nổi hết cả da gà.
Những ma trơi trôi nổi khắp bốn phương tám hướng tựa như mắt dã thú kia không đủ để cho Yêu Nhiêu trực tiếp ngất đi, đó là bởi vì gương mặt nam nhân trước mắt nàng mới là thứ dọa người nhất!
Đây là một gương mặt thế nào? Trên hai gò má giao thoa dầy đặc những vết sẹo dữ tợn giống như con rết, không thể tìm nổi một nơi lành lặn trên khuôn mặt ấy. Nam nhân này có một cặp mắt màu xanh sáng ngời gấp bội so với thú tinh, mà lúc này nó đang toát ra thần sắc hưng phấn như khi gặp được con mồi!
Ma quỷ! Không, ngay cả ma quỷ cũng không thể có bộ dạng khủng bố như vậy! Yêu Nhiêu cảm thấy bản thân còn chưa ngất đi đại khái là do Địa Ngục cũng từ chối tiếp nhận hình ảnh khủng bố như vậy!
Lại xuyên! Lần thứ hai nàng xuyên không! Lúc trước ở địa cầu xuyên đến Quang Minh thần điện, vừa được mười sáu tuổi còn chưa kịp gả cho Đức Nhĩ soái ca lại gặp thời điểm làm nhiệm vụ bị vật phẩm phụ thân*, bắt buộc phải chịu sự điên cuồng đuổi giết của các trưởng lão Thần điện sau đó bị giết bởi một mũi tên của hảo tỷ muội Thanh Linh, thậm chí còn quên vì tình hữu nghị ngu xuẩn đó mà bi ai ba phút. Mở mắt lần nữa liền được chiêm ngưỡng một gương mặt so với người chết còn khủng bố hơn! Ông trời! Ta ** (chửi bậy nha)
*phụ thân: Nhập vào người
Rơi vào đường cùng, Yêu Nhiêu đành phải phát ra công kích duy nhất mà hiện tại nàng có thể thực hiện được lúc này: "Oa oa oa oa!" Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên!
"Ha ha ha ha! Con là con gái của ta!" Hiển nhiên mỗ nam nhân nào đó nghe không hiểu sự phản đối của Yêu Nhiêu hàm chứa trong tiếng khóc kia! Nam nhân mặt con rết dùng hai tay hữu lực nâng cao đứa trẻ sơ sinh sạch sẽ hướng về phía bầu trời!
"Con gái của ta!"
Trong nháy mắt, cơn mưa nhỏ vốn kéo dài bỗng nhiên dừng lại, cuồng phong rẽ mây lộ ra bầu trời trong vắt, vô vàn ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp chiều vào thân thể mềm mại của đứa trẻ tựa như một lễ rửa tội! Trăm điểu tề minh! Vạn thú triều bái!
Đáng tiếc không có nhân loại nào được tận mắt chiêm ngưỡng Phúc Quang dị tượng trăm năm có một này! Chỉ có mấy chục con Linh thú Dã Lang Vương cấp 4 lớn mật đứng cách nam nhân mặt con rết hạnh phúc tru lên: "Ngao ngao! Ngaooo!"
Nam nhân thuần thục dùng linh lực tinh thuần của mình đưa vào trong cơ thể con gái mới sinh. "Không thể nào!" Hắn đột nhiên cau mày căng thẳng: "Con gái ta sao có thể là Ác Ma!"
Thanh âm lạnh như băng vang lên trái ngược hoàn toàn với tiếng cười sang sảng ban nãy nhất thời khiến Yêu Nhiêu dừng tiếng khóc, trái tim nhỏ quặn thắt lại, nam nhân này lại muốn làm gì?
"Nói đi, trong cơ thể ngươi vì sao có lực lượng của Ác Ma! Ngươi vì sao lại là Ác Ma!" Hai tay nam nhân đột nhiên nắm lấy cổ nhỏ của Yêu Nhiêu, phảng phất như chỉ cần dùng một chút lực sẽ đem thân thể yếu ớt kia bóp nát.
"Chết tiệt! Ác Ma gì chứ? Bổn cô nương đời trước còn là Thánh nữ của Quang Minh thần điện đó!" Yêu Nhiêu nhất thời bị nghẹn không thở nổi.
Nam nhân kia dĩ nhiên không nghe được tiếng mắng chửi trong lòng nàng, chỉ thấy trong nháy mắt, ở đầu ngón tay trái của hắn ngưng tụ ra một điểm bạch quang nhỏ bằng móng ngón tay cái. Bạch quang nhìn qua mềm mại vô lực, nhưng thân là thánh nữ Yêu Nhiêu làm sao có thể không biết, đó là Ánh Sáng diệt ma! Ma pháp Quang thuộc tính vô cùng cường đại, khắc tinh lớn nhất của trận doanh Hắc Ám ma tộc!
"Sao có thể như thế! Ngay cả trưởng lão Thần điện là cao thủ cấp 4 cũng không thể dùng Ánh Sáng diệt ma! Lại còn có thể không thông qua triệu hồi thú thuấn phát! Tu vi của kẻ này là gì? Triệu hồi sư Quang thuộc tính Lĩnh chủ cấp 7?" Trong đầu Yêu Nhiêu lúc này là một mảnh hỗn độn. Phải biết rằng, cỗ lực lượng cường đại này không chỉ ma tộc mà kể cả người thường nếu để dính phải cũng sẽ trong nháy mắt phải chịu cảnh hôi phi yên diệt!
May mắn, trời cao lại cho nàng một cơ hội chạy trốn!
Không đợi Ánh Sáng diệt ma chiếu đến trên người tiểu nữ anh, nam nhân mặt con rết lại một lần nữa thống khổ thở dốc đứng lên. "Ta là ai.. Ta rốt cuộc là ai! Đáng giận! Nghĩ không ra!"
Nam nhân ở bên thở dốc, một bên buông tay đem Yêu Nhiêu ném ra ngoài năm thước, ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống, dùng hai tay cứng rắn như sắt thép đánh liên tục vào gáy, dường như muốn đem đầu mình đập cho nở hoa.
Đột nhiên đạt được tự do, Yêu Nhiêu không kịp xem xét bản thân có bị thương hay không, vặn vẹo mông nhỏ, nắm chặt cơ hội hướng phía xa mà bò đi! Đây là Yêu Nhiêu, cô nương địa cầu ba lần xuyên không đến các thế giới. Lấy việc thờ phụng sinh mệnh đặt lên hàng đầu, đánh thắng được liền đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, trốn không thoát liền sắc dụ, sắc dụ không xong thì xé rách mặt cùng chết.
"Bổn cô nương tuyệt đối không thể chết ở trên tay đồ điên ngươi!"
Còn không chờ Yêu Nhiêu tiếp tục hào hùng vạn trượng nguyền rủa nam nhân kia, nàng mười phút mới bò được nửa thước rốt cuộc bi thương quyết ngã vào trong một bãi nước bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt trong suốt cộng thêm bùn lầy đen tuyền.
Dù sao thân thể này chỉ là đứa trẻ sơ sinh, sâu lông so với nàng còn bò nhanh hơn! Đáng giận! Yêu Nhiêu hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn tên kia còn đang điên cuồng ôm đầu tự đánh mình!
Có trừng nữa cũng không quan trọng, vẻ mặt nam nhân khôi phục lại lạnh nhạt ban đầu, đột nhiên đứng dậy về phía Yêu Nhiêu mình mẩy đang đầy bùn nằm đó.
Không! Ngươi đừng lại đây! Yêu Nhiêu muốn đứng lên, chỉ tiếc thân thể nàng hiện tại chỉ có thể ở trong nước bùn quẫy đạp lung tung, phát ra âm thanh "a a" ai cũng nghe không hiểu.
"Ồ! Ngươi là ai?" Nam nhân mặt con rết nhìn như không biết Yêu Nhiêu, dùng nghi hoặc ánh mắt không ngừng đánh giá thân thể bé nhỏ dính đầy nước bùn của nàng. Ánh mắt nhìn tới đầu ngón tay trái của bản thân, hắn đột nhiên giật nảy mình.
"Ai.. Là ai đốt lửa trên người ta!"
Hắn đã quên mất đây là pháp thuật của bản thân, hoảng sợ lui ra xa, nhanh chóng liếc mắt đánh giá bốn phía, phát hiện không có gì nguy hiểm mới dè dặt cẩn trọng một hơi thổi tắt bạch quang.
Yêu Nhiêu hít vào một ngụm lãnh khí.
Nam nhân trước mắt này cư nhiên có thể thu phóng tự nhiên "Ánh Sáng diệt ma"? Pháp thuật của triệu hồi sư một khi phát ra, nếu không có được linh lực cường đại gấp mười lần linh lực phát chiêu thì căn bản không thể nào thu phóng ma pháp một cách tự nhiên như thế. Cho nên ở trong trí nhớ của nàng, trong Quang Minh thần điện có rất nhiều cao thủ ở trên chiến trường không bị giết chết một cách quang minh chính đại, mà là tại thời điểm phát chiêu bị địch nhân đánh lén, thuật thức bị đánh gãy, lực lượng phản phệ, tự bạo mà chết.
Nam nhân mặt con rết này có thể sử dụng thuần thục pháp thuật cấp cao của Quang Minh thần điện như thế, nhất định không chỉ là Lĩnh chủ cấp 7 sơ cấp. Lĩnh chủ trung cấp? Không! Khả năng còn cao hơn nữa! Nhận định của Yêu Nhiêu đối với thực lực của hắn càng nghĩ càng cao. Nam nhân này, cho dù kiếp trước vào thời điểm thực lực nàng mạnh nhất khi là triệu hồi sư cấp 3 cũng không có khả năng chống lại!
"Hử!" Nam nhân tò mò dùng bàn tay to lớn chạm vào nước mắt của Yêu Nhiêu. Hai con mắt màu xanh đột nhiên hiện lên sự hưng phấn: "Ta nhớ ra rồi!"
Hắn đem Yêu Nhiêu giơ lên cao, sau đó ôm nàng vào lồng ngực rộng lớn nhưng hôi hám mà hò hét, vui vẻ cười ha hả!
"Con là con gái của ta! Ta là phụ thân của con!"
* * * lời ngoài mặt ------
Phụ thân thật đáng yêu~phụ thân thật đáng yêu~
Ha ha~đi Bạch Hổ đại lục báo thù tuyệt đối không phải là điểm chính~mời các bạn theo dõi các loại khúc chiết