"Ngươi là võ giả đã có thể thu phóng kiếm khí! Ta muốn cùng ngươi quyết chiến!" Tên mặt than Mục Dã Hàn Giang kích động giương đao chỉ vào Yêu Nhiêu. Sát khí ngập trời theo đó toát ra, Yêu Nhiêu không chút nghi ngờ chiến ý của hắn.
Tên điên này! Quả nhiên cấu tạo bộ não của hắn không giống với người bình thường chút nào. Tại thời khắc hung hiểm như vậy mà chẳng phân biệt được địch ta, chỉ là một tên cường giả si mê võ đạo.
Yêu Nhiêu rùng mình, nhưng lại chỉ vào đàn Tu La phía trước: "Có thể, chỉ cần hai người chúng ta còn sống ra ngoài."
Dưới sự hợp lực của Yêu Nhiêu, Bạt Lị Nhi và Mục Dã Hàn Giang, hơn mười con Tu La bị đánh thành mảnh vụn. Ba người thở hổn hển vây quanh một con Tu La cao lớn cuối cùng.
Mất đi đồng bạn, Tu La phát ra tiếng rít gào thương xót.
Tám cái xương gai trên sống lưng nó phát ra Xích Huyết quang mang! *
*ánh sáng đỏ như máu, để dị cho hay: >
Không hay rồi! Ở một khắc cuối cùng Tu La lại tiến hóa.
Hơi thở hủy diệt từ trên người con Tu La khổng lồ toát ra, Mục Dã Hàn Giang cách Tu La gần nhất đứng mũi chịu sào, bị khói độc cùng uy áp của nó đánh cho choáng váng.
"Kẽo kẹt!" Tiếng xương cốt ma sát chói tai vang lên. Nếu như Tu La thành công tiến gia lên Đại Tu La, vậy nó sẽ trở thành Vong Linh trong top ba sinh vật đáng sợ nhất trên Xích Ma Hải này. Chỉ có lực lượng tự bạo của Đại trưởng lão Thần Điện mới có thể hoàn toàn hủy diệt được sinh vật này.
Đàn Địa Ma đang vây công nhóm người Nguyên Phương Chiến Hổ phát ra tiếng khóc thét, bộ xương không hề nghe theo điều khiển tự động hóa thành cát bụi đầy đất. Mà tử khí trên người chúng nó lại đồng loạt bay về phía Đại Tu La đang tiến giai.
Vương giả xuất hiện! Tất cả sinh vật vong linh đồng loạt hiến tế!
Một mảnh xương đỉnh đầu cuối cùng của Tu La được kim loại màu đỏ bao trùm. Nhược điểm duy nhất của Tu La đã hoàn toàn được che giấu, xương gai trên lưng đã tăng thành mười sáu cái, cốt tủy càng thêm cao lớn, toàn thân đều được độc khí trí mạng vờn quanh.
Đại Tu La điên cuồng gào lên. Toàn bộ phế tích theo đó mà run rẩy.
Uy áp tấn cấp của Đại Ma Vương được phát ra. Ngoại trừ Yêu Nhiêu, Bạt Lị Nhi khế ước với Thần Thú nên có thể miễn cưỡng chống đỡ được uy áp của cường giả, cũng với Bạch Dạ Nhất ngưng ra hư ảnh Bạch Hổ sau lưng, thì tất cả những người còn lại có mặt ở đây đều không thể chịu nổi áp lực, đồng loạt ngất đi.
"Phụt!" Uy áp càng ngày càng tăng, Yêu Nhiêu khó mà chịu đựng, đã phun ra một búng máu.
"Yêu Nhiêu, chạy mau!" Bạch Dạ Nhất tựa như không phải chịu môt chút gánh nặng nào, tiến lên ngăn cản phía trước Yêu Nhiêu.
Nàng có thể trốn, nhưng Nguyên Phương và Chiến Hổ thì phải làm sao bây giờ? Yêu Nhiêu không nghe theo đề nghị của Bạch Dạ Nhất, cắn chặt răng, trực tiếp giải phóng một cỗ lực lượng bên trong Ngự Thú hoàn.
"Bạt Lị Nhi, những gì sắp xảy ra hôm nay, mong ngươi không đem nó làm câu chuyện với người khác!" Yêu Nhiêu thành khẩn nói với cô nhóc cương thiết kia.
"Nạp Đa Đa! Ngươi còn không mau xuất hiện cho bổn cô nương."
"Lão tử muốn xuất hiện, nhưng tiểu lừa đảo nhà ngươi đâu có chịu buông tay." Một ma ảnh vĩ đại đột nhiên xuất hiện phía sau Yêu Nhiêu.
Rõ ràng chỉ là một bóng đen như có như không, nhưng lại khiến Bạt Lị Nhi hết hồn. Tiểu thư của Tuyết gia tại sao lại nắm giữ ma vật hắc ám trong tay? Hơn nữa tử khí trên người bóng đen này dường như không hề thua kém Đại Tu La đang điên cuồng kia chút nào.
Yêu Nhiêu cũng không biết sau khi Nạp Đa Đa cắn nuốt vô số huyễn khí phụ ma của Ma Vân Tông thì thực lực đã đạt được mức độ nào. Lúc này thả nó ra cũng chỉ là muốn đánh cược một phen mà thôi.
"Ám thuộc tính trên người Đại Tu La còn gấp nhiều lần huyễn khí phụ ma. Thế nào, Nạp Đa Đa, người chủ nhân ta đây không bạc đãi ngươi chứ?"
"Kẻ lừa đảo, lúc không cần ngươi đâu có chịu thả bổn đại gia ra ngoài.." Nạp Đa Đa vừa nhìn thấy mặt Yêu Nhiêu đã ngẩn ra: "A, lần trước không nhìn rõ, không ngờ nha đầu ngươi cũng có chút nhan sắc đấy!" Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của "chủ nhân", Nạp Đa Đa vừa rồi vẫn còn là cuồng ma đã ngay lập tức biến thành sắc ma, sương mù vây quanh người hóa thành nước miếng rỏ xuống đất.
"Cho ta sờ một chút, ta lâp tức nghiền nát con Tu La rức rưởi kia." Nạp Đa Đa vừa cười nói, ma trảo đã không biết liêm sỉ vươn về phía trước ngực Yêu Nhiêu.
Đúng là một tên đáng ghét! Rốt cuộc có phải ra ngoài để giúp đỡ hay không? Hừ, chờ tới lúc thực lực của nàng mạnh mẽ, việc đầu tiên nàng làm nhất định sẽ là phong ấn tên sắc ma này dưới nhà xí, vạn năm không được siêu sinh.
Cố không để ý đến biểu cảm há hốc mồm của Bạch Dạ Nhất và Bạt Lị Nhi, Yêu Nhiêu đột nhiên tỏ ra nhu tình như nước, ưỡn bộ ngực đáng ngưỡng mộ, bày ra mị nhãn. "Nạp đại gia, trước tiên tiêu diệt tên Đại Tu La đáng ghét kia giúp người ta trước đã.."
Máu mũi Bạch Dạ Nhất ngay lập tức phụt ra.
"Cái này dễ thôi, dễ thôi." Nạp Đa Đa đầu cũng không thèm quay lại, vươn ma trảo làm một thủ thế đơn giản đã khiến cho tên Đại Tu La vất vả mới tấn giai thành công thành tan thành khói bụi.
Thanh âm trầm đục vang lên trong bóng đêm, lực lượng cường đại kia dường như đã tiện thể cắt nát không khí xung quanh thành mấy mảnh. Bạt Lị Nhi và Bạch Dạ Nhất kinh ngạc đến mức không khép được cằm, đây rốt cuộc là dạng ma vật gì? Chỉ cần một chiêu đã thản nhiên đánh nát Tu La cường đại mà mười mấy người bọn họ hợp lực cũng không thể đấu lại.
Đến cả Yêu Nhiêu nhìn thấy cảnh này cũng vô thức nuốt xuống một ngụm nước miếng. Tên hung thần đại ác này, về sau tuyệt đối không thể thả hắn ra, nếu không cái mạng nhỏ của mình mất lúc nào cũng không biết.
"Cho ta sờ.. Cho ta sờ nào.." Đôi quỷ nhãn của Nạp Đa Đa sáng rỡ lên, chảy nước miếng xán lại gần Yêu Nhiêu.
"Ngoan, lần sau lại sờ."
Yêu Nhiêu lạnh nhạt bỏ quả trứng màu đỏ kỳ lạ trước kia Nạp Đa Đa đưa cho nàng vào trong lòng của tiểu Hắc Lô. Quỷ ảnh của nó ngay lập tức không còn bóng dáng, chỉ là trên thân của tiểu Hắc Lô lại nhiều thêm một vết nứt.
Xem ra quả trứng đỏ ấy và tiểu Hắc Lô đối với phong ấn của Nạp Đa Đa vẫn còn một chút tác dụng. Tuy nhiên Nạp Đa Đa rất mạnh, phong ấn này đến một ngày sẽ hoàn toàn biến mất.
Đến đây Yêu Nhiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh chỉ có âm phong đang thổi, đàn Địa Ma đều đã chết hết trong lúc hiến tế cho Tu La tiến giai. Đại Tu La thì đã ta thành tro bụi dưới ma trảo của Nạp Đa Đa, nguy cơ tạm thời đã được hóa giải, nơi đây chỉ còn lại những thiếu niên ngất la liệt trên đất.
"Ta.. Ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu." Bạt Lị Nhi trợn tròn đôi mắt nhìn Yêu Nhiêu: "Những người khác đều nói ta là quái vật, hôm nay xem ra ngươi lại càng hợp với danh xưng đó hơn là ta."
Yêu Nhiêu chậm rãi nhìn về phía đám người đang ngất, Nguyên Phương và Chiến Hổ vẫn ổn, ngực vẫn đang phập phồng theo quy luật, xem ra chỉ là vì mệt mỏi quá độ mà hôn mê thôi.
Nàng nhìn sang Kha Phi và Mỹ Lam đang nằm gần đó, ánh mắt trở nên u ám.
"Ngươi không thể giết hắn!"
Bạch Dạ Nhất ngăn cản cánh tay đang giương lên của Yêu Nhiêu, trong ánh mắt ẩn chứa thứ ánh sáng phức tạp. Có thống khổ, có ẩn nhẫn, còn có một ít tình cảm không nói rõ.
"Thế tử Quang Minh thành dưới sự bảo vệ của ta đã chết mất một người, không thể chết thêm một người nữa. Yêu Nhiêu, ta biết ngươi trách ta, lúc trước ta cũng không hề muốn giết ngươi mà chỉ muốn nhân cơ hội đưa ngươi đi. Thấy ngươi hiện giờ không xảy ra chuyện gì, ta rất vui. Cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội để chứng minh ta đủ tư cách trở thành bằng hữu của ngươi. Nhưng Yêu Nhiêu, ta mong ngươi không giết Kha Phi, ta nhất định sẽ không để hắn động đến ngươi."
Yêu Nhiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Dạ Nhất, Phá Thiên Chỉ không hướng vào Kha Phi mà công kích về phía Mỹ Lam nằm bên cạnh hắn.
Sự trả thù của Kha Phi không có tính uy hiếp, nhưng nữ nhân nay thì khác. Ngay từ đầu ả ta đã có điểm kỳ lạ rồi.
Những ma vật bao vây họ vẫn luôn không tiến hành công kích ả ta. Hơn nữa vào thời khắc Nạp Đa Đa xuất hiện, Yêu Nhiêu đã thấy hàng lông mi dài của ả khẽ khàng lay động.
Đòn tấn công bất ngờ này khiến Bạch Dạ Nhất trở tay không kịp. Mà Phá Thiên Chỉ vừa đánh về cái trán trơn bóng kia, Mỹ Lam đột nhiên mở to đôi mắt xanh lam. Quả nhiên là giả vờ. U Minh lam quang làm cho người ta sợ hãi ngay lập tức bùng nổ.
Thiếu nữ tóc xanh nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.