Trình độ xa xỉ của học viện Xuất Vân đúng là khiến nàng phải tặc lưỡi. Không nói đến ban Học tiền mỗi người được ở riêng một phòng ký túc, ngay cả khu hồ nghỉ ngơi này của học sinh cũng rộng lớn như một sân bóng.
Ven hồ trồng Lục Liễu hiếm có, trên mặt hồ là hoa sen yêu diễm nở rộ, nhưng nguyên nhân hấp dẫn các học sinh đến bên hồ tĩnh tọa không phải cảnh đẹp, mà là trên không hồ nước này tràn ngập thủy nguyên tố cường đại!
Quang, Ám, Phong, Thủy, Hỏa, Thổ là sáu loại nguyên tố cơ bản cấu thành thế giới này. Trong hỏa diễm xen lẫn Hỏa nguyên tố, trong dòng suối nhỏ ẩn chứa Thủy nguyên tố, nhưng trên khoảng không của cái hồ này tràn ngập vô vàn Thủy nguyên tố nồng đậm, quả thực không có khả năng là tự nhiên hình thành, chỉ có thể là do Thủy Chi kết giới mạnh mẽ ngưng tụ Thủy nguyên tố trong vòng trăm dặm lại, do Lĩnh Chủ cấp 7 tạo nên.
Các học sinh đến bên hồ tĩnh tọa đại đa số không phải vì hấp thu thủy nguyên tố, bởi vì nhân loại của Chu Tước đại lục mang thuộc tính linh lực 80% là "Hỏa", ngồi cạnh hồ nước trong kết giới Thủy nguyên tố cỏ dại tràn lan không thể nghi ngờ là một loại khiêu chiến đối với Hỏa thuộc tính. Chỉ có đệ tử chính thức lâu năm của học viện mới có thực lực ngồi cạnh hồ nước, chịu đựng tu luyện.
"Trời ơi, tiểu gia hỏa kia rốt cuộc có phải người hay không?" Một học sinh cao lớn năm 4 liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu cách đó không xa một cái, khẽ cắn môi đứng lên. Hắn đã là triệu hồi sư cấp 2 Hỏa thuộc tính, ngồi ở bên hồ khoảng một giờ, Hỏa nguyên tố trong cơ thể dường như đều bị Thủy nguyên tố dập tắt. Mà tiểu gia hỏa kia hình như đã ngồi ở bên hồ được một ngày rồi.
Giống Yêu Nhiêu vẫn không nhúc nhích cũng có vài người, nàng chú ý đến thiếu nữ tóc màu lam phía đối diện kia, hình như tên là "Mỹ Lam", cũng là thiên tài hồng tự giống như nàng. Ba ngày nay đều thấy nàng ấy đến bên hồ tĩnh tọa, tuy nhiên thuộc tính có vẻ không phải là 'Hỏa'.
Yêu Nhiêu không phải vì tu luyện sức đối kháng của thuộc tính mà đến bên hồ. Hắc Châu bên trong Ngự Thú Hoàn vừa tiếp xúc với Thủy nguyên tố bên hồ liền xoay tròn bay lên, ở bên người Yêu Nhiêu dựng lên một tầng che chắn, khiến Thủy nguyên tố dị thường nơi này không thể ảnh hưởng tới nàng.
Chân chính làm Yêu Nhiêu kinh ngạc là dưới hồ nước đầy hơi nước này có một cỗ hơi thở nàng quen thuộc.
"Tới.. tới.. tới.."
Không sai! Là đồng nguyên lực lượng của Hắc Châu!
Ngẩng đầu đánh giá bốn phía, mặt trời đã xuống núi, xung quanh hồ nước càng trở nên thanh lãnh. Học sinh tu luyện kháng tính ở bên hồ tốp năm tốp ba rời đi, ngay cả thiếu nữ tên Mỹ Lam đối diện cũng không thấy bóng dáng.
Yêu Nhiêu đứng dậy, phủi phủi bụi trên người. Nhìn có vẻ là phải rời đi, nhưng lại quay lại đi tới một góc được bóng cây che khuất.
Hít sâu một hơi, đúng vậy, đã ngồi ba ngày nhưng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ đành nhảy xuống dưới hồ một phen. Yêu Nhiêu nghẹn chừng một hơi, giống như cá không một tiếng động mà nhảy vào trong nước.
Bên dưới cũng không u ám giống như trong tưởng tượng, Yêu Nhiêu dùng tứ chi đẩy nước, hướng đáy hồ mà bơi.
Tuy rằng phụ thân điên nói lực lượng đồng nguyên này có thể đem đến cho nàng ưu việt to lớn, tuy nhiên Yêu Nhiêu cũng không quên tràng giết hại thảm thiết đời trước vì để đoạt được Hắc Châu. Mười vạn tinh binh Quang Minh điện bị một trăm đầu Đại Tu La đột nhiên xuất hiện giết sạch, nếu không phải nhờ Tứ trưởng lão cùng Thất trưởng lão tự bạo dẫn phát xung kích kịch liệt như sóng thần diệt được một nửa số Đại Tu La thì nàng cũng không có khả năng thoát khỏi chiến trường.
Lực lượng a! Lực lượng! Càng là lực lượng cường đại thì càng có nhiều nguy hiểm tiềm tàng bên cạnh.
Yêu Nhiêu không khỏi rùng mình, bất quá cỗ lãnh ý này lại bị xua tan bởi lòng nhiệt tình yêu thương với bảo vật tự đáy lòng nàng. Hay nói cách khác, chỉ cần vận khí tốt, thực lực của nàng sẽ phát triển mạnh mẽ. Đối mặt với dụ hoặc như vậy, ai có thể kháng cự đây.
Đáy hồ vốn nên càng ngày càng âm u lúc này lại xuất hiện một tia sáng ngời.
Yêu Nhiêu chăm chú nhìn lại, thiếu chút đã cho rằng bản thân nhịn thở đến xảy ra ảo giác.
Một tòa cung điện! Một tòa cung điện kim bích huy hoàng được kết giới bao vây! So với mặt hồ còn lớn hơn gấp bội! Xem ra dưới hồ nước là một không gian khác! Mà trên đỉnh tháp nơi cao nhất của cung điện có một hạt Thủy Châu màu xanh lục, tốc độ chuyển động cùng Hắc Châu trong Ngự Thú hoàn giống nhau như đúc!
Hóa ra không phải là một Hắc Châu khác mà là một hạt Thủy Châu, tuy rằng màu sắc bất đồng nhưng nhìn vào tần suất dao động di thường của vật kia thì biết nó chính là vật nàng muốn tìm.
Đang lúc Yêu Nhiêu định đặt tay lên kết giới thì trước mắt hiện lên một màu lam minh diễm.
"Là cô ta.. Cô ta tới nơi này làm gì.." Nhanh chóng ẩn mình vào chỗ tối, Yêu Nhiêu đánh giá thiếu nữ có mái tóc màu lam phía xa.
Đó là Mỹ Lam, lúc này hai tay nàng ta kết thành một hình dạng phức tạp, trong miệng đang ngâm tụng thuật pháp phá trận gì đó, bơi bên người là một con Tiêm Giác Thanh Sa* vô cùng lớn, trên đỉnh đầu là bảy viên hoàng tinh. Linh thú cấp 7!
*cá mập
Kiêng kị trong lòng Yêu Nhiêu càng sâu vài phần, một thiếu nữ vừa nhập học làm sao có thể có linh thú cao giai? Đó là đặc quyền riêng của tộc trưởng, trưởng lão hay siêu cấp quý tộc mới có, vậy mà lúc này cư nhiên xuất hiện trên người một thiếu nữ bình dân nhập học thông qua khảo hạch. Chỉ sợ thực lực chân chính của Mỹ Lam này đã ngang hàng đại bộ phận đạo sư trong học viện này đi.
"Có cổ quái, phải cẩn thận." Yêu Nhiêu trong lòng đã đem "Mỹ Lam" tiến nhập vào phạm trù "nguy hiểm". Xem ra mục tiêu của nàng ta cũng là Thủy Châu kia, thật là một đối thủ khó đối phó. Không biết sau lưng còn có thế lực khổng lồ nào hay không. Nàng ta đã đến đây, bản thân nên lặng lẽ rời đi mới tốt.
Yêu Nhiêu tuy rằng động tâm với bảo vật nhưng cũng không phải kẻ lỗ mãng. Tục ngữ nói đúng, cẩn thận giúp thuyền chạy vạn năm. Dù sao nhìn bộ dạng Mỹ Lam buồn bực mồ hôi đầy đầu dùng mọi cách cũng không khiến kết giới suy chuyển nửa phần, thêm nửa khắc nữa cũng chưa chắc có được cơ hội vào trong.
"Ngươi cứ chậm rãi chơi đi!" Yêu Nhiêu cười trong lòng, xoay người rời đi. "Thời gian vẫn còn nhiều, bổn cô nương vẫn còn muốn ở trong học viện nghỉ ngơi một hai năm."
Yêu Nhiêu nghĩ đến là thoải mái, nhưng hiện thực luôn không theo kịp ý người. Tuy rằng nàng thân ở góc chết, tuy nhiên lại quên tính đến cái mũi nhanh nhạy của đám dã thú.
Tiêm Giác Thanh Sa đang điên cuồng cùng chủ nhân cắn xé kết giới đột nhiên dừng lại, dòng nước chảy mang đến cho nó một hương vị nhân loại tươi ngon xa lạ. Tuy rằng chỉ số thông minh của nó không đủ để phân tích tình hình hiện tại nhưng bản năng lại chỉ dẫn nó hướng về phía có hơi thở nhân loại mà bới đến.
"Thanh giác! Ngươi sao vậy?" Thanh Sa trở nên dị thường đủ khiến Mỹ Lam cảnh giác. Nàng tự phụ tin tưởng sẽ không có người nào tìm được chỗ này, tuy nhiên nếu có, ngay lập tức sẽ trở thành người chết!
Trên gương mặt của Mỹ Lam xuất hiện một tia sát ý không phù hợp với mỹ mạo.