• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"A! Ngoan! Há mồm, tỷ tỷ đút cơm cho ngươi!"

Yêu Nhiêu gắp một miếng thịt cá giơ đến bên miệng Long Giác. Đối phương bị trói lại bị đánh, phỏng chừng từ khi đến Ma Vân tông chưa được một bữa cơm no, bụng đã phát ra âm thanh kháng nghị.

"Cút! Ma nữ chết tiệt! Nếu thật tình muốn tốt cho bổn thiếu gia thì nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên người ta ra."

Trong con ngươi màu đỏ của Long Giác tràn đầy ảo não. Vừa rồi Ma nữ đáng chết trước mặt lại có thể khiến trái tim hắn đập mạnh! Đã đập rồi thì cũng thôi đi, lúc này bản thân còn bị trói mặc cho nàng ta chơi đùa, như thế thì hắn còn mặt mũi gì nữa! Nếu lúc hai người đổi chỗ, bị bó tay trói chân là ma nữ kia, vậy thì hắn có thể hy sinh một chút..

"Quỷ mới biết nếu thả ngươi ra thì ngươi sẽ làm gì người ta." Yêu Nhiêu vui vẻ đong đưa miếng cá trước mũi thiếu niên.

Nàng biết tên 'sư phụ' bất nam bất nữ kia nhất định đang phái người âm thầm giám thị nhất cử nhất động của mình, lúc này bản thân biểu hiện càng tà ác thì bọn họ mới càng thả lỏng cảnh giác, hơn nữa.. xem biểu cảm tức giận đến trợn trắng mắt của Long Giác tiểu thiếu gia thật sự cũng là một loại lạc thú..

"A a a! Bổn công tử là.."

Lời còn chưa nói xong Long Giác đã thấy cơ thể căng lên, ma nữ kia trực tiếp nâng ngang hắn ném lên chiếc giường lớn hoa lệ trong thạch động, đèn đuốc trong phòng cũng đồng thời tắt ngóm.



Một cỗ không khí ái muội kiều diễm xuất hiện trong thạch động.

Nữ nhân này không phải người! Sức còn lớn hơn trâu nữa! Cứu mạng! Long Giác vừa định kêu cứu, trong bóng đêm, một thân mình mềm mại không xương đè lên người hắn.

"..."

Long Giác tê tâm liệt phế kêu lớn, cảm thấy có người véo một cái thật mạnh trên đùi mình, không chút thương hương tiếc ngọc nào.

Ngay tại lúc hắn kêu lớn che lấp mọi tạp âm, hai kẻ giám thị Yêu Nhiêu nghe được liền phun máu mũi là lúc Long Giác đột nhiên cảm giác được bên tai thổi tới một hơi thở rất nhẹ:

"Này! Long thiếu gia, bình tĩnh chút đi, ta cũng không có hứng thú với ngươi, không bằng chúng ta hợp tác một phen, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, sau đó chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp rời khỏi ma động này!"

Bóng đêm che lấp dung mạo thiếu nữ, chỉ còn lại một đôi mắt rạng rỡ lóe sáng kia của nàng.

Hóa ra xú nha đầu này ngoài mặt tỏ ra mê đắm, luôn cố ý làm ra vẻ, vô lương tâm đùa giỡn hắn!

Long Giác nghe xong, sắc mặt giấu trong bóng đêm nhất thời trở nên cứng ngắc! Trong lòng một chút cũng không có vui sướng vì được sống sót sau tai nạn mà là một cỗ buồn bực!

Ai biết trong lòng hắn phản ứng đầu tiên lại là như vậy: "Hừ! Bổn công tử ta đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng như vậy, hoa gặp hoa nở người gặp người thích! Ma nữ nhà ngươi đã xem qua sờ qua lại không động tâm, lòng tự trọng của ta cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng! Bổn công tử đột nhiên không muốn cùng ngươi kết phường làm càn!"

Nếu Yêu Nhiêu nghe được tiếng lòng của thiếu niên tóc đỏ, kiểu gì cũng phải hung hăng mắng hắn vài câu "tự luyến"!

Đáng tiếc Yêu Nhiêu là ai? Loại tiểu tì khí này có khả năng dùng được với người khác, nhưng tiểu công tử không ai bì nổi này gặp không phải ai khác, vừa khéo lại là thiếu nữ vô lương tà ác nhất!

"Nói mau, cắn nuốt là cái gì?"



Không đợi Long Giác tiếp tục muộn tao, một đồ vật mát lạnh bén nhọn đã đặt trên bụng hắn.

*Muộn tao là kiểu người bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa tương đương với tsundere trong tiếng Nhật

Yêu Nhiêu vốn không nghĩ chỉ dùng lời nói đã có thể làm cho Long Giác ngoan ngoãn liên thủ. Dù sao nàng chỉ cần moi ra điều cần biết từ miệng hắn, cứng rắn hay mềm mỏng đối với nàng đều không có gì khác nhau.

Thật không ngờ tiểu ma nữ này vô tình như vậy! Không chút thương tiếc nào vì dung mạo anh tuấn của hắn, ngang nhiên cầm đao đe dọa!

Cảm giác được áp bách trên bụng, hai mắt Long Giác lộ ra căng thẳng. Tuy rằng đánh mất thân thể này cũng không quan trọng, nhưng mà cảm giác "chết" vẫn đau lắm. Hắn đã mất sức chín trâu hai hổ mới ngưng ra phân thân này, không trở về được mà đã phải vứt bỏ thì có chút đáng tiếc. Hơn nữa xú nha đầu này hạ đao, cũng.. cũng quá gần chỗ kia rồi!

"Này này này, xú nha đầu! Đừng đâm, ta nói cho ngươi.'Cắn nuốt' là một loại bí pháp bí truyền của ma tông này"

Đắn đo suy nghĩ mãi, Long Giác rốt cuộc không tình nguyện nhỏ giọng giải thích bên tai Yêu Nhiêu: "Đó là một loại cấm thuật cấp thấp đoạt xá năng lực của người khác. Nếu trên người ngươi có thiên phú hoặc năng lực nào đó được những lão ma đầu ở đây coi trọng thì có khả năng bị bọn họ dùng bí pháp này cướp đi. Bởi vì cấm thuật quá mức tà ác, yêu cầu hiến tế cũng cực kì hà khắc, cho nên thời điểm năng lực bị đoạt đi thì lúc đó cũng là giờ chết của ngươi."

"Ta chính là bởi vì trời sinh Hỏa linh căn mà bị Nhị trưởng lão Nam Lạc Ma Vân tông bắt đến làm đối tượng cắn nuốt. Ngươi bị Đông Minh bắt đến, đại khái cũng là bởi vì trên người ngươi có năng lực gì đó được lão coi trọng. Nhìn thái độ của Đại trưởng lão đối với ngươi thì có vẻ lão ta bây giờ vẫn chưa xác định được năng lực của ngươi là thiên phú thân thể hay là lực lượng pháp bảo. Nếu ngươi ngoan ngoãn đem pháp bảo trên người giao ra, không chừng sẽ có đường sống, còn nếu là thiên phú trời sinh chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết."

Thì ra là như vậy! Nghe Long Giác giải thích, Yêu Nhiêu ở trong đầu nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng lúc nàng mới gặp Đông Minh.

Là.. Phá Thiên chỉ!

Ngay sau khi nàng phát ra Phá Thiên chỉ ấn chứa hơi thở Ám thuộc tính, lão quái vật Đông Minh mới đạp hắc sắc ma vân đến trước mặt nàng!

Hừ! Dám mơ ước võ kỹ của phụ thân ta! Cho dù chưa từng thề với phụ thân điên rằng sẽ không truyền võ kỹ ra ngoài thì nàng cũng tuyệt đối không đem võ kỹ tinh diệu như vậy giao cho tông phái tà ác này.

Đã suy nghĩ cẩn thận trên người đến cùng có thứ gì hấp dẫn lão quái vật Đông Minh chú ý, Yêu Nhiêu ánh mắt lưu chuyển, đem lực chú ý quay lại trên người thiếu niên tóc đỏ đang bị khóa Khốn Long trói thành cái bánh ú!



Thật ra Long Giác lai lịch không rõ này..

Cắn nuốt là loại bí thuật cơ mật đến không thể cơ mật hơn của một phái, từ trong miệng tiểu tử tự xưng "Long thiếu gia" lại trở thành cấm pháp "Đoạt xá" cấp thấp. Long thiếu gia này rốt cuộc đến từ thế lực nào?

Còn không biết tâm tư thiếu nữ đã đặt lên bản thân, Long Giác bị trói vô cùng khó chịu, không kiên nhẫn ở bên tai nàng tiếp tục lảm nhảm: "Này, bổn công tử cái gì nói hết rồi, ngươi cũng nên cởi đám dây thừng trên người ta ra đi chứ!"

Nói hồi lâu Yêu Nhiêu vẫn không có phản ứng, Long Giác buồn bực cúi đầu nhìn, hóa ra xú nha đầu đáng chết này đã hơi thở nặng nề, ở trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái nhất ngủ mất rồi! Mà 'đao nhọn' trong tay nàng cũng vì tư thế ngủ của người nào đó mà lăn đến đầu giường, thì ra đó là một cái xương cá nàng ta ăn thừa!

A a a! Bổn thiếu gia cắn chết ngươi! Xú ma nữ vô lương tâm!

Phát hiện bị người nào đó triệt để đùa bỡn một phen, Long đại công tử lúc này rất muốn phát điên! Hắn buồn bực phát hiện bản thân đã lưu lạc thành công cụ ấm giường mất rồi. Thiếu nữ vô lương tâm như bạch tuộc cuốn lấy, tham lam hấp thụ nhiệt độ trên cổ và eo hắn bởi vì nhiệt độ ma động này thật sự rất thấp, không khí lạnh đến mức làm người ta phải run rẩy.

Long Giác vừa muốn bùng nổ, trong lòng đột nhiên truyền đến một tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu: "Đừng! Đừng.. giết ta.. Ta không có tội.. Phụ thân, ngươi ở đâu.. Người xấu đều đến bắt nạt con.."

Một chất lỏng lạnh băng rơi xuống cổ nháy mắt dập tắt tâm tình sắp phát điên của Long Giác, hóa ra tiểu ma nữ đáng giận này khi đi ngủ lại yếu đuối như vậy, còn khóc gọi phụ thân..

Nha đầu này, thật sự là.. có chút đáng yêu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK