Không có tâm tình tham quan phong cảnh học viện hợp lòng người, mọi người đi thật lâu mới đến đến một góc hẻo lánh. Mà cố tình tại dây lại xây dựng một lầu các tinh mỹ, từ bên trong truyền ra tiếng kêu của các loại huyễn thú.
Có chút giống phong cách kiến trúc Trung Quốc cổ đại, tám tầng lầu các từ gỗ lim lưu ly nhìn như một tòa núi nhỏ, bên ngoài mỗi tầng bao phủ một lớp linh lực dao dộng mà người thường không nhìn thấy được, có vẻ như bên trong lầu các này được đặt một trận pháp nào đó.
Nơi này là Thuần Thú các của học viện Xuất Vân! Khát vọng khế ước chiến thú hiện ra trong mắt nhóm thiếu niên, lộ ra ánh sáng cuồng nhiệt. Đệ tử chính thức của học viện sau khi thức tinh linh lực đều có thể đến đây khế ước một huyễn thú!
"Vòng thứ ba – dùng tâm kêu gọi."
"Viện trưởng thành lập học viện Xuất Vân của chúng ta là một chiến giả cường đại tên là Thái Nguyên. Ngài có một năng lực hạng nhất không giống người thường." Hoang Sơn đạo sư lúc nhắc tới viện trưởng đầu tiên mang tâm tình tự hào tột đỉnh: "Ngài có thể cùng huyễn thú không có khế ước tiến hành trao đổi tâm linh, điều này giúp ngài trở thành vị Bá Vương cấp 9 đầu tiên từ trước tới nay của nước Đại Hồng!"
Bá Vương cấp 9? Chiến Hổ còn mới nghe nói qua Đại Quân cấp 8, chưa từng có nghe nói qua Bá Vương cấp 9 gì, đó là nhân vật lợi hại gì? Điều này cũng khó trách, Đại Quân cấp 8 đều là Đế Vương một nước, còn Bá Vương cấp 9 đều là những lão yêu quái ẩn cư.
"Thời điểm thành lập học viện ngài đã nói, nếu như có người có thể tiến hành giao lưu tâm linh với huyễn thú không khế ước mà được huyễn thú đáp lại thì dù người đó không có linh lực thì cũng là học sinh xuất chúng nhất của học viện ta!"
Cái gì gọi là linh lực đều không có? Đây chính là hình tượng về Yêu Nhiêu trong lòng mọi người.
"Chết tiệt! Đây không phải là gạt người sao!"
Yêu Nhiêu giận dữ, nàng vốn tưởng rằng là đánh nhau với tiểu quái cao cấp, đánh không xong thì vụng trộm dùng tới "Phá Thiên chỉ" cường đại để thông qua.
Nghe xong lời Hoang Sơn đạo sư mới vỡ lẽ, hóa ra không phải là võ đấu mà là văn đấu vô cùng khó khăn! Không dùng nắm tay để sử dụng huyễn thú, thiên phương dạ đàm a, ngay cả phụ thân điên ngưu bức cũng không khả có năng làm được!
"Đúng vậy, đạo sư gạt người!"
Chiến Hổ theo đuôi phụ họa, chỉ vào mũi Hoang Sơn đạo sư chửi ầm lên: "Cái gọi là dùng tâm kêu gọi chó mà kia là tuyệt chiêu của triệu hồi sư cấp 9, hiện tại ngươi lại muốn Yêu Nhiêu khiêu chiến, đây không phải là khi dễ người ta sao!"
"Đổi đề! Yêu Nhiêu vốn đã thông qua vòng thứ hai!" Mọi người lớn tiếng ồn ào đứng lên.
Yêu Nhiêu muốn đập bàn, bổn cô nương mặc kệ!
Không được, tỉnh táo lại đi! Nàng bắt buộc phải thông qua vòng cuối cùng này. Chỉ có ở lại học viện mới có cơ hội tìm kiếm hơi thở cộng minh với Hắc châu kia.
Áp chế buồn bực trong lòng, Yêu Nhiêu cắn răng hỏi đạo sư: "Cái gì gọi là được huyễn thú đáp lại?"
"Điều này ta cũng không biết, đại khái coi như là không giống với tình cảnh bình thường đi?" Một trăm năm, kỳ thực thật sự không có người nào thông qua được vòng khảo hạch thứ ba này, chỉ là Hoang Sơn ngượng ngùng nói ra thôi.
Thật là, như vậy cũng được à? Nàng buồn bực ngồi ở trước mặt một con ngựa con đầu đỏ thẫm, ý đồ dùng ánh mắt giết chết nó.
Tiểu Mã cấp 3 ngẩng đầu liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu đang phát điên trước mặt một cái, lạnh nhạt cúi người.. tiếp tục ăn cỏ..
Tiểu mã không được! Hỏa xà! Thằn lằn! Báo tím!.. Mới thay đổi mấy chục đối tượng Yêu Nhiêu đã mệt tới muốn phun.
Như vậy không được, nàng tìm một nơi sạch sẽ ngồi tĩnh tọa, cũng không vội vã đi tìm đối tượng nhìn qua tương đối tốt trao đổi mà là nhắm hai mắt lại, tiến vào minh tưởng.
"A, nhanh như vậy đã tìm ra cách rồi, tiểu oa nhi này quả nhiên thú vị." Lão nhân đeo mắt kính trăng khuyết vẫn đang dùng Thủy Tinh Cầu, xem nhất cử nhất động của Yêu Nhiêu. Cũng không biết thân phận của ông đến cùng là ai.
"Thái Nguyên, lão bất tử ngươi lại ở đây nhìn lén nữ học sinh tắm rửa sao?" Phía sau lão nhân chuyển đến một tiếng cười duyên.
Cười hay không không quan trọng, quan trọng là lão đầu này cư nhiên lại là người trong miệng Hoang Sơn đạo sư – Bá Vương Thái Nguyên!
"Khụ khụ! Tiểu Liên, ta khi nào thì nhìn lén nữ học sinh tắm rửa." Lão đầu đỏ mặt.
Nữ nhân được lão đầu gọi là Tiểu Liên bỗng trở nên nghiêm túc: "Thái Nguyên, những người đến cảnh giới này như chúng ta hẳn đã sớm nên vứt bỏ tục sự. Những hậu bối không có năng lực lên được cấp 5 căn bản không đáng để chú ý, ngươi vẫn nên dùng nhiều thời gian vào tranh tài ở lãnh địa Hoàng Ma Hải đi, Chu Tước thánh hỏa.. còn chưa được thắp sáng!"
"Nhưng đứa trẻ này.. tâm linh lĩnh vực của ta.."
"Bang!" Lão nhân còn chưa nói xong, ánh sáng Thủy Tinh Cầu đã tắt.
Lúc này Yêu Nhiêu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất lại chậm rãi mở mắt, nàng nghe được.
Nghe được những thanh âm bình thường căn bản không thể nghe, tỷ như tiếng tim huyễn thú đập, thanh âm chúng nó nhấm nuốt đồ ăn. Từ trong động tác chúng nó thong thả hay cấp bách, Yêu Nhiêu thậm chí có thể đoán được tâm tình chúng. Đây không phải năng lực nàng đột nhiên tiến bộ, mà là nhờ trận pháp kiến trúc này ẩn giấu ban tặng.
Thái Nguyên tiền bối này quả nhiên có ý tứ, cư nhiên nơi này bày ra một trận pháp không muốn người biết tới. Hậu nhân nào tại dưới kiến trúc này chân chính tĩnh tâm đều sẽ cảm nhận được sự thân cận trước nay chưa từng có với huyễn thú. Chúng nó không phải công cụ, mà là bằng hữu, ở trong chiến đấu thậm chí đại biểu cho sinh mệnh.
Có lẽ hi vọng triệu hồi sư nghe được thanh âm sinh mệnh mới là mục đích chân chính của vị tiền bối này.
Yêu Nhiêu có một loại cảm giác trước nay không hiểu được, phảng phất như bản thân có thể cùng chiến thú trở thành bằng hữu. Tuy nhiên hiện tại cần cùng huyễn thú khơi thông là chuyện không có khả năng hoàn thành nhất.
Nàng vừa định thở dài, lại cảm thấy Hắc Châu ẩn sâu trong Ngự Thú hoàn chậm rãi chuyển động. Nói nó bị lực lượng gì đó hấp dẫn không bằng nói nó đang hấp dẫn lực lượng gì đó. Không phải là lực lượng đồng nguyên mà Yêu Nhiêu đã từng cảm ứng được mà là một cỗ hơi thở nhỏ bé âm trầm.
Nhìn Yêu Nhiêu ngồi dưới đất, một chút động tĩnh đều không có, một kẻ mặt rỗ ốm nhom xen lẫn trong đám người không nhịn được cười ha hả, nhìn từ trang phục thì đó là đạo sư chính thức của học viện.
"Ha ha ha ha! Tiểu cô nương, ngươi có thể không bỏ cuộc mà ngồi bên cạnh đống phân ngựa này vài này cũng không sao, nhưng sẽ không có người nào bố thí đồ ăn cho ngươi, chậm rãi ở trong này chơi đi!"
Hóa ra mặt rỗ này thấy Yêu Nhiêu kiểm tra ra được linh lực 'âm năm', lại thấy Hoang Sơn trước nay không hợp với mình thân thiết với nàng, vì vậy vui sướng khi người gặp họa, châm chọc nói.
Bị đạo sư mặt rỗ chế nhạo nhưng Yêu Nhiêu không nói gì, chỉ âm thầm ghi nhớ dung mạo 'xấu xí' này.
"Đánh đạo sư có bị khai trừ không?" Chiến Hổ xắn tay áo. Ở trong lòng hắn, Yêu Nhiêu đã thật sự trở thành lão đại. Hắn thật sự chịu không nổi khi nàng bị người ta vũ nhục.
"Không cần gọi ta là đạo sư, tên ta là Hoang Sơn. Sau mười ngày nữa nhập học ta mới chính thức trở thành đạo sư của các ngươi, còn hiện tại các ngươi làm gì thì không liên quan đến ta." Hoang Sơn đạo sư vô tội nhìn trời, hắn vô cùng bảo vệ tiểu nha đầu linh căn 'âm năm' này!
"Hoang Sơn! Đừng tưởng rằng ngươi là đồ đệ của viện trưởng Bối Ninh.."
Còn không có chờ đạo sư mặt rỗ mặt đem lời nói xong, một bóng đen liền hung hăng đập vào gáy hắn!
"Oanh!" Bóng đen trực tiếp đánh bay thân thể gầy gò của đạo sư như sao băng về phía đống phân ngựa, động tác bay lên vô cùng đẹp mắt.
"A! Đạo sư, ngươi cũng không có người bố thí đồ ăn sao? Thứ thối như vậy mà cũng có thể động miệng a." Yêu Nhiêu nhẹ nhàng cười rộ lên, thanh âm thanh thúy nhưng lời nói lại không dễ nghe.
Yêu Nhiêu cười duyên, bóng đen kia cũng nhanh chóng dừng lại, vững vàng hạ vào lòng nàng – một lò luyện đan đen nhanh dần dần hiện ra.