Nếu phương pháp bọn họ thông qua để cho đám người bỏ cuộc biết được, không chừng đám người đó đều sẽ đâm đầu vào đậu hũ mà tự sát.
"Mấy đứa nhỏ năm nay thật có ý tứ. Còn tiểu cô nương kia không ngờ lại dùng võ kỹ." Lão nhân quan sát thông qua Thủy Tinh Cầu cười rộ lên, bất quá không có người nào nghe được hắn nói.
"Ta tên là Nguyên Phương, ta có việc gấp tìm ngươi!"
Thiếu niên tham tài thật vất vả mới tỉnh lại vội vàng chặn lại Yêu đùi Nhiêu ở cửa vòng thứ hai. Từ sau khi hắn khóc hô "nhất tệ chi ân", ôm lấy Yêu Nhiêu không buông, Yêu Nhiêu liền làm lơ hắn.
"Ngươi phải cẩn thận, tên Kim Đại Phú kia thuê ta trộm Lục Già thảo của ngươi." Hắn khẩn trương mà nhìn mũi chân mình.
"Vậy ngươi dám đến trộm sao?" Yêu Nhiêu lông mi khẽ chớp, giơ giơ cái túi trên lưng lên.
"Ta không có nhận tiền của hắn." Nguyên Phương tham tiền này đột nhiên bày ra bộ dáng nghiêm trang nói: "Ta cũng có nhân phẩm."
Ồ, thiếu niên trả lời khiến Yêu Nhiêu kinh ngạc. Thiếu niên tham tài này có nhân phẩm hay không tạm thời chưa bàn đến, chỉ riêng phàn tình ghĩa hắn chạy lại nhắc nhở ngay khi vừa tỉnh dậy cũng khiến nàng ghi tạc trong lòng.
Hai mươi thiếu niên giao đồ, thành công thông qua khảo hạch, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Bọn họ không rời đi trước mà đứng xung quanh nam đạo sư cao lớn đợi Yêu Nhiêu hoàn thành khảo hạch.
"Ngươi thật không tồi."
Nam đạo sư cao lớn khen ngợi nhìn Yêu Nhiêu. Đối thoại và hành động của bọn họ trong không gian phong bế hắn đều thấy được. Sự tình nguy hiểm như vậy làm sao có thể thật sự không có người bảo hộ. Thiếu nữ này tuy linh lực rất kém nhưng có tài hoa, thông qua nỗ lực có lẽ thật sự tạo ra kỳ tích.
Nhưng đến khi Yêu Nhiêu mở miệng túi ra, sắc mặt của ông lại biến đổi.
Bởi vì trong túi của Yêu Nhiêu căn bản không phải Lục Gia thảo, mà là một mảnh vải màu xanh!
Rõ ràng lúc trước đã nhìn thấy nàng là người đầu tiên lấy được Lục Gia thảo! Nam đạo sư tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Hơn nữa dù cho có không đủ thì trí tuệ, dùng khí, nhẫn nại cùng năng lực lãnh đạo của nàng cũng sánh ngang với học sinh xuất sắc nhất khóa trước!
Sắc mặt Nguyên Phương nhất thời tái đi.
Không đợi nam đạo sư cao lớn nói chuyện, Chiến Hổ là người đầu tiên phẫn nộ nhảy ra: "Điều đó không có khả năng! Lục Già thảo đầu tiên chúng ta hái được là do chính tay ta bỏ vào trong túi Yêu Nhiêu. Trong túi nàng tuyệt đối sẽ không chỉ có vải bố!"
Bạn nhỏ Chiến Hổ thế nhưng vô cùng trượng nghĩa.
Yêu Nhiêu nhìn cái túi chỉ có vải bố mà ngây ngẩn cả người. Một cỗ lửa giận vô danh dâng lên, ánh mắt sắc như dao dừng ở trên thân một người!
Người từng đứng sau lưng nàng, cô nương mặt sẹo!
Thiếu nữ kia cả người run rẩy, rốt cuộc không nhịn được xụi lơ xuống đất, nước mắt từ khe hở trên bàn tay che mặt chảy xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
"Thật xin lỗi.. thật xin lỗi.. Ta không có cách nào.. Không phải là lỗi của ta.. Là ta bị ép, là hắn tới tìm ta.. Rất nhiều tiền, thật sự rất nhiều tiền."
Thanh âm của nàng tựa như trùng ăn gỗ, nhưng vang lên không thể thấy một chút đáng thương nào, ngược lại chỉ khiến người ta chán ghét.
Kim Đại Phú đón ánh mắt Yêu Nhiêu, khiêu khích đứng phía sau thiếu nữ, kim tệ trong tay từng đồng từng đồng rơi lên người nàng ta.. Chậm rãi nện vào người thiếu nữ đang nỉ non ở phía trước.
Yêu Nhiêu biết đó là có ý tứ gì, chính là: Đắc tội ta, chỉ có chết!
Cưỡng ép bản thân áp chế phẫn nộ trong lòng, Yêu Nhiêu chậm rãi đi ra phía trước, tiếp nhận đề tài của thiếu nữ ốm yếu:
"Đúng, không phải là lỗi của ngươi."
Lời Yêu Nhiêu vừa nói khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Náo đến như vậy, ai nấy đều đã hiểu xảy ra chuyện gì, đang muốn xông lên đánh cho Kim Đại Phú và ả mặt sẹo kia một trận, chẳng lẽ nàng cứ thế mà tha thứ cho phản đồ này?
"Người, sinh ra đắt rẻ sang hèn, không phải chỉ tiền tài, mà là nhân cách."
"Sinh ra nghèo khó không phải lỗi do ngươi, nhưng vì tiền mà bán rẻ nhân cách, linh hồn ngươi so với xuất thân còn ti tiện hơn nhiều."
Yêu Nhiêu lại liếc mắt nhìn Kim Đại Phú một cái, nhàn nhạt nói ba chữ: "Ta nhớ kỹ."
(trong bản gốc là 4 chữ nhưng vì chuyển sang TViet là ba nên mình sửa lại chút cho khớp nha)
Số lượng từ tuy ít, thanh âm không lớn nhưng lại khiến trong lòng kim Đại Phú sinh ra một cỗ dự cảm nguy hiểm. Hừ, đùa sao, một tiểu tạp chủng xuất thân thấp hèn thì có gì mà nguy hiểm.
Yêu Nhiêu cũng không giải thích, nàng ghi thù này, xoay người rời đi.
"Không thể trách ta! Nếu như cho hắn nhiều tiền hơn, hắn cũng sẽ hành động giống ta!" Thiếu nữ mặt sẹo phát cuồng, chỉ về phía Nguyên Phương.
Nguyên Phương tắc một tiếng, mặt bất lực nhìn Yêu Nhiêu. Hắn quả thật là kẻ không có cốt khí, Yêu Nhiêu nếu giận chó đánh mèo lên hắn thì hắn cũng không cách nào biện giải.
"Hắn sẽ không." Yêu Nhiêu hít sâu một hơi: "Người coi từng văn tiền trở thành ước mơ, trời sinh còn có một loại kiêu ngạo, là người có tâm cao quý."
Người có tâm cao quý! Thiếu nữ mặt sẹo đang nỉ non chấn kinh rồi. Nguyên Phương kinh ngạc nhìn Yêu Nhiêu nói ra những lời này, đột nhiên có ý nghĩ đi theo thiếu nữ đầu ổ gà này lăn lộn rất có cảm giác an toàn.
"Để nàng thông qua!"
"Nàng không qua ta cũng không qua!"
"Nàng là lão đại của chúng ta, nếu nàng không thể thông qua, ta đây cũng không qua! Ta nhường tư cách lại cho nàng." Chiến Hổ siết chặt nắm tay.
"Lão sư, chúng ta có thể thương lượng không? Trừ tiền ra, cái gì cũng có thể đàm phán." Nguyên Phương động tác thuần thục xoa xoa hai tay, đứng trước mặt nam đạo sư cao lớn.
Nam đạo sư vốn sớm có ý tứ cho Yêu Nhiêu thông qua. Biểu hiện của nàng trong không gian phong bế sớm đã được Vu Sư Chi Nhãn ghi lại, vô luận là số lượng Lục Già thảo thu thập được hay năng lực tập hợp mọi người làm nhiệm vụ đều là người xuất sắc trong nhóm người tham tuyển khóa trước.
Huống hồ hắn còn ám chỉ "Sinh mệnh so với giấc mộng quan trọng hơn" để đe dọa qua Yêu Nhiêu, nhưng thiếu nữ này lại vẫn bất vi sở động như cũ, không chỉ có xuất sắc hoàn thành khảo hạch, thậm chí còn tiêu diệt được một khô lâu binh!
Loại tâm trí kiên định này, loại thân thủ linh hoạt này, tương lai dù không trở thành triệu hồi sư cũng sẽ là một võ giả cường đại!
Tuy nhiên hắn lại đột nhiên nhận được mật ngữ truyền âm từ viện trưởng, khiến cho mặt hắn một trận trắng xanh.
Khảo hạch khóa trước viện trưởng cũng không đích thân can thiệp, lần này không chỉ tự mình ra mặt mà giống như còn nhận được áp lực từ bên trên, mãnh liệt yêu cầu thiếu nữ tên Yêu Nhiêu này tham gia vòng khảo hạch cuối cùng.
Yêu Nhiêu thật cảm kích Chiến Hổ trượng nghĩa cùng Nguyên Phương nhẫn nại đàm phán, bất quá từ biểu cảm trên mặt đạo sư kia phỏng chừng chuyện này hắn cũng không làm chủ được.
"Vòng khảo hạch thứ hai.. Thất bại."