Tiểu Duệ sống một mình trong lều cỏ. Hai năm trước, mẹ nuôi thấy nàng lang thang trong núi, mình mẩy bẩn thỉu nên đã đem về. Nhưng mẹ nuôi bệnh nặng đã qua đời gần năm nay, Tiểu Duệ sống một mình côi cút. Nàng không nhớ chuyện trước kia, những ký ức của nàng cực kỳ mơ hồ, mỗi lần cố nhớ lại đều khiến đầu nàng đau đến mức như muốn nứt ra. Đến cả tên họ nàng là gì nàng cũng không nhớ nổi. Chỉ nhớ hình như trước đây thường được gọi là Tiểu Duệ.
Tiểu Duệ tính tình vui vẻ, tốt bụng nên mọi người đều rất yêu quý, cũng thường xuyên giúp đỡ nàng. Chẳng mấy chốc Tiểu Duệ đã bán xong giỏ rau, tung tăng trên phố nhìn ngắm các quầy hàng.
– Lâm thúc, hôm nay cá của chú tươi quá.
– Đúng vậy, ta đi đánh lưới suốt đêm qua đấy. Tiểu nha đầu có muốn mua một con không?
Tiểu Duệ cười toe toét.
– Cháu làm gì có tiền, ăn rau vẫn tốt hơn. Ha! Ha!
Chưa nói hết câu Tiểu Duệ đã nhảy nhót chạy sang quầy hàng bên cạnh, gặp ai cũng chào hỏi, trò chuyện vài câu, cực kỳ vui vẻ.
Lúc đó, một thanh niên mặc áo trắng như tuyết, mái tóc đen như nhung được cột gọn sau lưng cưỡi trên một con ngựa màu nâu đi chầm chậm trên phố. Sau lưng hắn là ba người mặc áo đen, lưng đeo kiếm. Người thanh niên mắt sáng mày kiếm, phong tư tuấn mỹ khiến mọi người đều ngoái nhìn.
Lúc này Tiểu Duệ đang xem chiếc vòng bằng ngọc bên quầy của Lý thẩm. Lý thẩm đột nhiên như hóa đá, miệng há to đến nỗi nhét vừa cả một cái bánh bao.
– Tiểu Duệ, trên đời này có người đẹp trai đến thế sao?
Tiểu Duệ trợn mắt nhìn Lý thẩm, rồi ngơ ngác nhìn theo hướng Lý thẩm đang nhìn. Thấy mấy người đang cưỡi ngựa kia, nàng cũng trợn mắt há mồm. Quả đúng là phong tư kiệt xuất, ngọc thụ lâm phong. Người này có đôi môi mỏng lạnh lùng ngạo khí, nhưng đôi mắt đen láy lại cực kỳ ôn nhu, ấm áp, vầng trán cao thông minh trác tuyệt. Nhan sắc này quá đỗi hài hòa. Nếu thêm một phân lạnh lùng sẽ trở thành tàn khốc, tuyệt tình. Nhưng thêm một phân ôn nhu lại hóa ra nhu nhược, ẻo lả. Thật không ngờ tạo hóa lại khéo léo tạo ra một trang nam nhi tuấn mỹ, phong tư khí chất ngút trời như vậy. Tiểu Duệ phải đưa tay kéo mãi hai hàm mới đóng lại được.
Đúng lúc này thanh niên kia liếc về phía quầy hàng của Lý thẩm. Ánh mắt hắn như nổi sóng. Hắn sững người, hơi ghìm cương ngựa. Thanh niên tuấn mỹ đứng giữa phố khiến từ các cô nương đến các đại thẩm đều ngơ ngẩn ngắm nhìn, không màng buôn bán. Lúc này miệng Lý thẩm không những nhét vừa cái bánh bao, mà e rằng cả lồng bánh bao cũng nhét đủ. Hai mắt Lý thẩm sáng bừng như phát ra lân quang, nhìn thanh niên đang chầm chậm bước về phía quầy hàng của mình như thể nhìn thấy món ăn ngon đang chầm chậm tiến vào miệng.
Đến khi thanh niên kia ôm chầm lấy Tiểu Duệ, lên tiếng.
– Tiểu Duệ, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.
Tiểu Duệ như đông cứng trong hương thơm dìu dịu tựa hoa cỏ buổi sớm, vòng tay mạnh mẽ mà ấm áp kia. Phải mất một lúc lâu, khi nghe tiếng ồn ào xung quanh nàng mới giật mình tỉnh lại, nhảy lên như phải bỏng, đẩy thanh niên kia ra.
– Ngươi là ai? Tại sao lại ôm ta?
Nàng dù sao cũng là con gái nhà lành, tại sao không dưng lại bị một nam nhân lạ mặt lôi kéo, ôm ấp giữa phố thế này? Còn ra thể thống gì nữa? Lúc này người thanh niên kinh ngạc nhìn nàng, rồi hắn nhíu mày.
– Tiểu Duệ, nàng không nhận ra ta?
– Hả? Ta quen ngươi sao? Đừng thấy ta dung mạo như hoa, xinh đẹp động lòng mà nhào vào ôm ôm ấp ấp nhé.
Mấy tiếng “phụt” vang lên. Lúc này Lý thẩm và mấy người đứng xem không nhịn được, lăn ra cười.
– Tiểu nha đầu đúng là không biết xấu hổ, lại dám nhận xinh đẹp như hoa trước thiếu niên tuấn mỹ nhường này. Ha… ha…
Lý thẩm một tay kéo Tiểu Duệ ra sau lưng, chen chân đứng vào giữa.
– Công tử, công tử muốn mua gì?
Lý thẩm rõ ràng đâu có dáng vẻ của người bán hàng, rõ ràng là bộ dạng của con sói đang rình mồi thì có. Hai mắt sáng quắc, cái miệng chẹp chẹp, một tay ghì chặt Tiểu Duệ phía sau, một tay phe phẩy trước mặt thanh niên kia, rồi lại vén vén mái tóc làm như thiếu nữ e lệ, bối rối. Tiểu Duệ nấp sau lưng Lý thẩm, lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơi ló đầu ra nhìn người thanh niên xa lạ kia.
Mấy người trên phố đều bu đen bu đỏ lại quầy hàng của Lý thẩm nhìn ngó xem chuyện gì đang diễn ra. Thanh niên thấy mọi người xúm vào đông như thế, lại nhìn dáng vẻ nửa thẹn thùng nửa muốn ăn sống nuốt tươi người ta của Lý thẩm thì khẽ thở dài, ôm quyền.
– Ta nhận nhầm người, xin thứ lỗi.
Nói rồi thanh niên nọ vội lên ngựa, rời đi. Để lại Lý thẩm ngơ ngác đứng nhìn, một tay vẫn giữ trên không trung như muốn níu kéo. Ngay sau đấy là một tràng ồn ào huyên náo. Cuối cùng, khi đã bình tĩnh lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía Tiểu Duệ.
– Tiểu Duệ, ngươi quen vị công tử đó hả?
– Ai vậy?
– Nhìn đúng dáng danh gia đấy.
– Tiểu Duệ… Tiểu Duệ…
Lý thẩm lay lay mấy cái Tiểu Duệ mới giật mình tỉnh lại, nàng đưa tay cào cào mái tóc, rồi lại cào cào má.
– Ta cũng ước có quen người đẹp như vậy lắm. Tiếc rằng người ta nói nhận lầm người đấy thôi.
Nghe thấy lời này của Tiểu Duệ, mọi người đều đại ngộ, ồ lên một tiếng rồi tản ra, thoáng cái gian hàng vừa rồi còn đông nghẹt giờ đã vắng tanh vắng ngắt. Lý thẩm cũng lắc đầu đầy tiếc rẻ rồi đi vào trong quầy, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng.
Tiểu Duệ le lưỡi, cầm giỏ mây quay người rời khỏi quầy. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, nhìn người thanh niên kia đúng là có chút quen mắt, không lẽ nàng quen biết người đó thật ư?
Mải suy nghĩ đến nỗi va phải người đi đường, Tiểu Duệ cũng không hay. Vì tất cả những chuyện quá khứ gần như đã quên sạch sẽ nên càng cố nhớ chỉ càng khiến nàng đau đầu mà chẳng thu được chút kết quả nào. Tiểu Duệ lắc lắc đầu, rảo bước về nhà. Đã gần trưa, nàng mở cánh cửa bằng tre ra, căn nhà ngập tràn ánh nắng, có chút nóng nực. Mới đầu mùa hè mà thời tiết đã có vẻ khá khó chịu.
Tiểu Duệ lấy chiếc bình gốm, ra suối lấy một bình nước. Cách nhà nàng không xa có một con suối nhỏ, nước trong vắt, lại rất ngọt ngào, nàng thường ra đây lấy nước về uống. Khi Tiểu Duệ vừa bưng bình nước về đến cửa thì bước chân nàng sững lại. Nàng thoáng tái mặt.
Cánh cửa lúc đi rõ ràng nàng đã khép lại, vậy mà giờ lại đang mở. Ai vào nhà nàng? Một mình sống giữa núi rừng, lại là thân nữ nhi yếu đuối, dĩ nhiên có không ít hiểm nguy. Nhưng mẹ nuôi nghèo khó, nàng thì mất hết ký ức, không rõ thân phận của mình, kiếm rau sống qua ngày cũng đã cực khổ, nói gì đến việc chuyển nhà đi nơi khác?
Nắm chặt chiếc bình trong tay, Tiểu Duệ rón rén đi về phía cánh cửa đang mở kia. Tên nào to gan dám đột nhập nhà Tiểu Duệ? Hôm nay nàng sẽ cho hắn biết tay. Hừ!
Tiểu Duệ khẽ khàng nép vào một bên cửa. Bên trong nhà, một thanh niên áo trắng như tuyết, tóc đen như nhung đang đứng giữa nhà, ung dung cầm cây quạt, chắp tay sau lưng. Tiểu Duệ nhíu mày, nhìn dáng người này quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Không đợi nàng mất công suy đoán, kẻ đột nhập đột ngột xoay người, nhìn về phía nàng. Tiểu Duệ trợn tròn mắt, không kịp suy nghĩ, tay nàng đã vung lên, ném thẳng bình nước về phía kẻ đột nhập kia.
Thanh niên mặc áo trắng nhẹ nhàng nghiêng người sang bên tránh. Bình nước rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước bắn tung tóe, nhưng không một giọt nào bắn vào người nam nhân nọ. Hắn tiến lên mấy bước, vừa mở miệng định nói gì đó, Tiểu Duệ đã hét to.
– Ta không sợ ngươi đâu.
Nhanh như chớp, nàng lùi lại, vơ đại một thứ trong tầm tay, lăm lăm cây sào, trợn mắt há miệng, Tiểu Duệ điên cuồng la hét.
– Ngươi là ai? Có phải trên phố thấy ta xinh đẹp động lòng nên theo về đây? Muốn giở trò xấu xa, đê tiện? Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời. Sẽ biến cái mặt xinh đẹp của ngươi thành đầu heo…
Nói rồi Tiểu Duệ lao lên, cây sào trong tay không ngừng khua khoắng loạn xạ, bụi tung mù mịt. Đến khi la hét khản cổ, khua khoắng mệt lử, nàng dừng lại, nhìn quanh tìm kẻ địch nhưng… không thấy hắn đâu. Kinh ngạc chẳng kém gì lúc nhìn thấy hắn trong nhà, giờ lại chẳng thấy đâu, nàng quay tứ phía tìm kiếm, trong lòng thầm run lên, chẳng lẽ kẻ này là ma?
– Ta ở đây.
Một âm thanh nhàn nhã vang lên, Tiểu Duệ nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Hóa ra tên đột nhập bất hợp pháp kia đã đứng ngoài sân từ lúc nào, một tay phe phẩy quạt, một tay để sau lưng, ung dung như đang đi dạo trong sân nhà hắn.
– Tặc tử đáng chết, dám coi thường ta? Được, đợi phu quân ta về sẽ bằm da xẻo thịt ngươi, đày ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Người thanh niên kia vừa nghe thấy câu nói của Tiểu Duệ lập tức cứng đờ người, ánh mắt dịu dàng có chút đùa giỡn vừa rồi bỗng lạnh như băng, hàn khí ngợp trời, đầu hè mà Tiểu Duệ cũng thấy lạnh run. Tiểu Duệ lẩm bẩm, “Gì vậy chứ? Chẳng lẽ tên này đúng là oan hồn?”
– Nàng-có-tướng-công-rồi?
Hắn nhìn Tiểu Duệ chằm chằm, gằn từng tiếng. Nhìn ánh mắt như muốn một kiếm đâm chết Tiểu Duệ khiến lông tóc trên người nàng dựng ngược lên, oai phong nãy giờ biến đi đâu hết, lắp bắp.
– Đúng… đúng vậy… Tướng công ta võ nghệ cao cường… ngươi… ngươi không phải đối thủ của chàng.
Mặt hắn tối sầm lại, hàm răng nghiến chặt, nhìn như xoáy vào Tiểu Duệ. Nàng bất giác lùi lại mấy bước, giơ cao cây sào thủ thế. Rồi đột nhiên, kẻ lạ mặt bật cười lớn.
– Hai năm… ta đến chậm rồi sao? Tiểu Duệ!
Hắn cười mà giọng nói cực kỳ bi thiết, khiến Tiểu Duệ lại lùi thêm mấy bước nữa, lo lắng thầm nghĩ không lẽ kẻ này điên? Một thiếu niên khí độ hơn người, phong tư xuất chúng như vậy mà lại bị điên, thật là uổng phí!
Hắn nhìn Tiểu Duệ hồi lâu, ánh mắt âm trầm, khó hiểu, rồi đột nhiên vẻ mặt hung thần ác sát thay bằng dáng vẻ cực kỳ ôn hòa, ấm áp. Hắn mỉm cười với Tiểu Duệ.
– Tiểu Duệ, nàng không nhớ ta thật sao?