• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên Vũ đọc xong rồi mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lá thư trên tay. Một lát sau hắn ngước nhìn hoàng thượng. Hoàng thượng khẽ thở dài.

– Tại sao Dung phi chọn đúng ngày hôm qua để quyên sinh? Nàng ta, Dung thừa tướng và Dương Thiên Khanh có quan hệ gì?

Dương Thiên Vũ chau mày, một lát sau mới đáp lời.

– Hoàng thượng, Dung thừa tướng luôn ủng hộ người, lần này nếu có liên kết cũng nên tìm hoàng hậu liên kết, chứ sao lại tìm một phi tần thất sủng như Dung phi?

Hoàng thượng lắc đầu.

– Thiên Vũ, đệ đừng quên Mai tướng quân. Lòng dạ con người có thể thay đổi theo thời gian, sự việc, làm sao chúng ta lường hết được.

Dương Thiên Vũ cúi đầu, không đáp. Hoàng thượng tiếp lời.

– Người của trẫm ở chỗ Dung thừa tướng không phát hiện ra điều gì khả nghi, nhưng ông ta là con cáo già, trẫm không tin ông ta không có liên can gì trong cái chết của Dung phi.

– Hoàng thượng, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nhưng tình hình đang rối ren, Dung thừa tướng lại là trọng thần bậc nhất…

Hoàng thượng nhắm mắt, đưa tay xoa xoa mi tâm như đang cân nhắc rất lung. Một lát sau, hắn mở mắt, nói.

– Vẫn nên để Dung thừa tướng đứng ngoài chuyện Thiên Tước. Đệ nói đúng, nghi người thì không nên dùng.

– Vâng.

– Vương phi thế nào?

Hoàng thượng đột ngột chuyển chủ đề làm Dương Thiên Vũ có chút bất ngờ.

– Nàng ấy vẫn không nhớ được những chuyện đã xảy ra.

– Ừm.

Hoàng thượng gật đầu.

– Ta đã phái Hán Văn đi điều tra vụ Lương Biên, nhưng e là lại lành ít dữ nhiều, đệ có cao kiến gì không?

– Theo thần, chúng ta hãy điều quân đến âm thầm trấn giữ một số yếu điểm quan trọng ở phía bắc, phía đông và phía nam để phòng trừ trường hợp các nước khác nhân cơ hội đục nước béo cò. Còn về phần Thiên Tước, bọn họ đang đóng đại quân ở sát biên giới, chúng ta càng cần quân đội canh giữ, sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Tuy nhiên, Thùy Châu, Hoàng Châu, Chỉ Dương đều đang nằm trong vùng có thể đã bị người của Thiên Tước mua chuộc, mà địa hình ở đây đồi núi trập trùng, hợp phòng thủ không hợp tấn công, không nên đặt đại quân ở ba châu này.

– Trẫm cũng nghĩ vậy. – Hoàng thượng khẽ gật đầu. – Đệ có đề cử cho ai dẫn đại quân lần này không?

Dương Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.

– Doãn đại tướng quân đang trấn phía bắc, đề phòng quân Sa Thủ, mấy năm nay bọn chúng luôn nhăm nhe bờ cõi nước ta, nếu bây giờ ông ấy dẫn quân đến phía tây, như vậy phòng tuyến phía bắc sẽ bị trống, nguy cơ rất lớn, không thể để ông ấy đi. Về phần các vị tướng khác… – Dương Thiên Vũ hơi hắng giọng. – Thần đề cử Lưu tướng quân, Lưu tướng quân có kinh nghiệm với địa hình vùng phía tây, còn trẻ tuổi nhưng xét về cả can đảm lẫn mưu lược đều có thừa.

Hoàng thượng suy ngẫm một hồi mới lên tiếng.

– Lưu tướng quân là đề cử tốt nhất hiện giờ, có điều hắn còn trẻ, kinh nghiệm sa trường chưa nhiều, tính tình lại nóng nảy.

Không khí trong ngự thư phòng lập tức rơi vào trầm mặc. Cuối cùng hoàng thượng lên tiếng kết thúc.

– Trẫm sẽ suy nghĩ thêm về việc này.

– Vậy thần xin phép cáo lui.

Hoàng thượng mệt mỏi dựa vào ghế, gật đầu. Trong nước rối ren, ngoại nhân nhăm nhe, đến cả hậu cung vốn không được quản chính sự lại cũng xảy ra chuyện giữa ngày trọng đại, tất cả những điều này khiến mi tâm của hoàng đế nặng trĩu âu lo. Người đăng cơ hơn hai năm, đất nước còn chưa ổn định, chưa một ngày yên ổn trên ngai vàng. Trong ngự thư phòng cao quý, đột nhiên hoàng đế bật cười, cuối cùng cũng hiểu cảm giác cô độc của đế vương rốt cuộc là thế nào. Vị trí càng cao, càng lạnh lẽo, cô độc.

***

Dương Thiên Vũ trở về khi đã giữa trưa, nhà bếp lập tức bưng đồ ăn bày lên. Tiểu Duệ ngồi bên bàn ăn, nhìn những bát canh bốc khói nghi ngút giữa trời lạnh. Hắn thấy nàng như thế thì lấy làm lạ, hỏi.

– Tiểu Duệ, nàng sao thế?

– Hả? Ta đang nghĩ đến Dung phi.

– Dung phi?

Tiểu Duệ gật đầu, giọng nàng trầm trầm, buồn buồn.

– Thân phận của một con người đến cuối cùng là như thế nào? Dung phi sinh ra trong gia đình quý tộc, rồi được gả cho hoàng tử, cuối cùng lên làm phi, nhưng nàng ta chưa từng được sống một ngày hạnh phúc, cuối cùng lại chọn cách kết thúc thảm khốc như vậy. Liệu số mệnh một kẻ dân thường ngày ngày cấy cày, bán rau ngoài chợ tốt hơn hay số mệnh một tiểu thư khuê các tốt hơn?

Dương Thiên Vũ nhớ lại bức thư oan khiên, thống thiết của Dung phi, quả thực không biết trả lời thế nào.

– Ta nghĩ rằng, thực ra mệnh của Dung phi không khổ. – Tiểu Duệ lên tiếng. – Điều khiến nàng ta khổ chính là quá đa tình. Nàng ta chấp niệm vào mối tình vô vọng với hoàng thượng. Nếu có thể buông tay, dù không hạnh phúc, nàng ta cũng sẽ không lún sâu vào đau khổ như vậy.

Câu chuyện, mối thù hận của Dung phi luôn ám ảnh tâm trí Tiểu Duệ suốt đêm qua đến tận bây giờ, nàng không thể dứt khỏi những suy nghĩ ấy.

– Thiên Vũ, ta tự hỏi, nếu ta là Dung phi, ta có thể buông tay không hay cũng biết là độc mà vẫn uống như nàng ta?

Dương Thiên Vũ cau mày.

– Đừng nói linh tinh nữa, mấy hôm nay trời lạnh, hôm qua lại uống nhiều rượu, có thể nàng đang mệt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Tiểu Duệ gật đầu, uể oải nhìn sơn hào hải vị trước mặt.

– Đúng vậy, không hiểu sao ta cứ nghĩ đến mấy chuyện không phải của mình thế này nữa.

Nghe Tiểu Duệ nói thế, tảng đá trong lòng Dương Thiên Vũ mới được đặt xuống, hắn gắp một miếng thịt dê nướng vào bát Tiểu Duệ.

– Nàng ăn thử xem, Hà quản gia mới nhận thêm một đầu bếp từ tận Sơn Bắc, chuyên chế biến mấy món của thảo nguyên, mùi vị rất khá.

Tiểu Duệ cắn một miếng, thịt thơm, vừa chín tới, mềm và ngọt, gia vị ướp rất vừa vặn, có hương liệu gì đó rất đặc biệt mà nàng không biết tên.

– Ngon.

Tiểu Duệ giơ ngón tay cái khen ngợi. Dương Thiên Vũ lập tức gắp thêm cho nàng mấy miếng, luôn miệng giục nàng phải ăn nhiều một chút mới chống chọi được với mùa đông giá lạnh này.

Sau khi ăn xong Dương Thiên Vũ tới thư phòng, Tiểu Duệ cũng đi theo. Hắn ngồi một bên xử lý công việc, nàng ngồi một bên, mọi ngày đều đọc sách nhưng hôm nay chăm chú quan sát tấm bản đồ rộng lớn treo trên tường. Hồi lâu sau Dương Thiên Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng, hỏi.

– Nàng nghiên cứu được gì rồi?

Tiểu Duệ gật đầu tán thưởng.

– Biên giới Thiên Tước giáp chúng ta tổng cộng mười hai châu, tuy nhiên chúng lại chọn ba châu là Thùy Châu, Hoàng Châu và Chỉ Dương để tấn công, nơi đây một bên địa thế núi non hiểm trở, một bên là sông Hạ Thương phù sa màu mỡ nên khu vực thành thị kinh tế phát triển. Chiếm được ba châu này vừa chiếm được kinh tế tốt, vừa chiếm được địa hình thuận lợi.

Dương Thiên Vũ đứng lên, chỉ vào bản đồ.

– Hiện bọn chúng đóng quân ở đây. – Hắn chỉ vào vùng đánh dấu biên giới địa lý hai nước là chân dãy Thiên Sơn. – Bọn chúng đang kiếm cớ để dấy binh tràn qua nước ta. Nếu đến, nàng đoán chúng sẽ đóng quân ở đâu?

– Thành trấn tuy trù phú nhưng vơ vét của cải là đủ, nếu đóng quân ở đây không phải là ý hay. Ta nghĩ chúng sẽ đóng đại quân ở đây, ở đây và ở đây. – Tiểu Duệ chỉ vào mấy khu vực núi đồi trong bản đồ. – Địa thế ở đây dễ dàng ẩn nấp, dễ thủ, cũng dễ công với kẻ nắm thế chủ động. Ngược lại, quân ta mới tới sẽ vấp phải muôn vàn trở ngại.

Dương Thiên Vũ gật đầu tán thưởng.

– Vậy theo nàng quân ta nên đóng ở đâu.

Tiểu Duệ chỉ tay vào mấy điểm khác trên bản đồ.

– Hiện giờ có trách thì chỉ trách bọn tham quan vì tiền mà sẵn sàng bán cả mồ mả tổ tiên, bây giờ ba châu này đều có nội gián của Thiên Tước, chúng ta mang quân đến đây chẳng khác nào đưa dê đến miệng sói. Ta nghĩ chúng ta nên chia quân ra làm bốn cánh, đóng ở các châu quận có đường tiến trọng yếu này, sẽ ngăn chặn đường tiến đánh các châu khác của Thiên Tước, đồng thời cần phải hư trương thanh thế để bọn chúng không biết được đại quân thực sự của chúng ta đóng ở đâu. Cũng có thể cho một đội du kích thiện chiến công kích vào khu vực này. – Nàng khoanh tròn vào Chỉ Châu. – Phải khiến chúng nghĩ rằng ta muốn nhân cơ hội này vòng ra sau, lật ngược ván cờ, tấn công thẳng vào Thiên Tước, như vậy chúng sẽ phải dàn mỏng đội hình trên diện rộng để đề phòng, đối phó. Như thế quân ta sẽ không phải trực tiếp lao vào mũi giáo của địch.

Dương Thiên Vũ nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh tán thưởng.

– Tiểu Duệ, nàng đúng là nữ nhân lợi hại nhất trong thiên hạ. Chỉ có điều, việc hoàng thượng lo lắng nhất bây giờ chính là chưa tìm được người nào đủ thích hợp cho việc chống lại Thiên Tước lần này.

– Huynh không phải muốn…

Không cần nàng phải nói hết câu, hắn nặng nề gật đầu. Lông mày Tiểu Duệ hơi nhíu lại, nàng nhìn những dấu hiệu trên tấm bản đồ, hồi lâu sau mới lên tiếng.

– Triều đình không thiếu người, những kẻ khao khát lập công càng chưa bao giờ thiếu. Nếu huynh tự đề cử mình, e là đang chặn đường quan lộ của không ít người.

– Bởi vậy cả ta và hoàng thượng đều không biết nên để ai dẫn quân lần này.

Tiểu Duệ bật cười.

– Có ai tự dưng có kinh nghiệm mà không phải tự mình trải qua, tự mình trả giá bằng máu, thậm chí bằng tính mạng? Kẻ lão luyện sa trường có điểm mạnh nhưng cũng có điểm yếu, bọn họ sẽ nghĩ mình tài giỏi, thành thạo mà coi khinh quân địch. Những người trẻ tuổi tuy chưa dày dạn nhưng nhiệt huyết có thừa, hào khí cũng có thừa.

Dương Thiên Vũ gật đầu, nhưng hắn không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn tấm bản đồ và suy ngẫm. Tiểu Duệ cũng nhìn tấm bản đồ, cũng suy ngẫm, nhưng nàng lại suy ngẫm về một vấn đề hoàn toàn khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK