– Quan khách muốn ngồi ở lầu dưới hay lên trên ạ?
– Chỗ nào tốt?
– Ở dưới này không khí vui vẻ, náo nhiệt, bên trên thì riêng tư hơn, giá cũng đắt hơn đôi chút.
– Vậy cho ta một bàn trên lầu.
Ba người tiếp tục đi lên cầu thang, dừng lại trước cửa một căn buồng nhỏ, một mặt căn buồng này nhìn xuống bục biểu diễn bên dưới.
– Đây là thực đơn tiệm chúng tôi. Khách quan muốn dùng món gì?
Tiểu Duệ phe phẩy quạt, nàng vẫn chưa hết nóng vì một hồi chơi đùa vừa rồi. Nhìn nhìn thực đơn rồi kêu.
– Cho tất cả món ngon nhất lên đây, thêm hai vò rượu thượng hạng.
– Có ngay. Tiên sinh có cần người hầu hạ ăn uống không ạ?
– Hả? Ừ, cũng được, đằng nào bọn ta cũng đang mệt.
– Vâng, tiên sinh xin chờ một chút!
Dưới đài biểu diễn mới chỉ có mấy cầm sư đang ngồi đàn những bản nhạc du dương, có lẽ tiết mục chính còn chưa bắt đầu. Tiểu Duệ ngồi đợi một lát đã có người bưng đồ ăn lên. Nàng nhìn quanh, quan sát, các chỗ ngồi phía dưới đang đông dần, và có một điều đáng chú ý là tất cả khách đều là nam nhân, ngay cả người phục vụ cũng toàn nam nhân. Mà kỳ lạ là tiểu nhị ở đây đều mi thanh mục tú, ăn mặc trang nhã, tinh tế. Tiểu Duệ lắc đầu, làm đàn ông thật tốt, có thể thoái mái ra ngoài vui chơi, không như phụ nữ suốt ngày bị nhốt trong nhà. Đột nhiên hai mắt nàng tối lại, có phải Dương Thiên Vũ cũng thường lui đến những chỗ ong bướm của nam nhân không? Nghe nói ở đó có rất nhiều cô nương xinh đẹp, mày liễu mắt hoa, vô cùng quyến rũ. Cục tức cứ lớn dần lên trong lòng khiến nàng nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm thấy Dương Thiên Vũ thật là đáng ghét.
Vừa lúc ấy, một mỹ nam đột nhiên xuất hiện, người này cũng mi thanh mục tú, cực kỳ hòa nhã ngồi xuống, thấy Tiểu Duệ đang quạt phành phạch, hắn lập tức nho nhã xòe quạt, phe phẩy cho nàng.
– Công tử lần đầu đến đây đúng không?
– Ừm.
Xuân Nhi vội vàng lấy đũa đưa qua cho Tiểu Duệ, có người quạt cho, nàng rảnh tay bắt đầu thưởng thức đồ ăn.
– Công tử, để ta gắp cho người.
Nói rồi mỹ nam dùng tay trái quạt, tay phải gắp một miếng thịt bò xào cho Tiểu Duệ. Nàng vui vẻ ăn.
– Ngươi tên gì? – Vừa ăn vừa hỏi chuyện, trong lòng Tiểu Duệ thầm nghĩ, đúng là nơi dành cho người có tiền có khác, từ bài trí đến phục vụ đều thật đặc biệt.
– Ưm, công tử gọi ta là Khanh Nhi đi.
– Khanh Nhi? – Tiểu Duệ thầm nghĩ, cái tên này nghe có vẻ không ổn lắm nhỉ?
– Công tử, người thử món này xem, món vịt quay này là đặc sản của nhà hàng chúng ta đấy. Vị vừa thơm ngon lại không bị ngấy.
Hắn gắp cho nàng một miếng, rồi rót cho nàng một ly rượu.
– Rượu này cũng là loại thượng hạng, nghe nói Lâm Vũ vương gia rất thích loại rượu này.
– Lâm Vũ vương gia? – Tiểu Duệ kinh ngạc hỏi lại. Phải chăng Dương Thiên Vũ là khách quen ở đây?
– Đúng vậy? Công tử không tin sao?
– Hắn, à nhầm, ta tưởng Lâm Vũ vương gia ít khi uống rượu.
– Chính là như thế, bởi với vương gia, rượu phải là loại hảo hạng mới xứng. Công tử nếm thử xem.
Tiểu Duệ ngây ngốc bưng ly rượu lên, uống một hơi. Đúng là cũng khá ngon, nhưng nếu gọi là “thượng hạng” thì có phần hơi quá.
– Vương gia không thích mấy nơi ồn ào như này đâu. – Xuân Nhi lên tiếng phân bua.
– Vị công tử này sao lại nói như thế.
– Ha ha, ha ha, mau ăn đi, A Xuân. – Tiểu Duệ vội ngăn Xuân Nhi lại, gắp cho nàng ta một miếng thịt vịt rõ to. Nếu cứ để nàng ta nói tới vương gia một hồi, chắc chắn sẽ lộ thân phận mất. Sau đó nàng quay sang Khanh Nhi. – Chỗ các ngươi cũng thú vị thật đấy.
– Vâng, công tử lần đầu đến nên chưa biết, mà hôm nay công tử gặp may đó, lát sẽ có tiết mục biểu diễn đặc biệt, một tháng chỉ có một lần thôi. Công tử xem, phía dưới đã chật kín người rồi kìa.
Nghe thấy thế Tiểu Duệ mới nhìn xung quanh, đúng là chỉ có một lát mà cả lầu một, lầu hai đều đã kín chỗ. Khách đều là nam nhân quần là áo lượt, nhìn sơ qua cũng biết toàn là người có tiền.
Trên khán đài, một hàng tiểu cô nương đi ra, cứ một người cầm đèn lồng lại đến một người ôm đàn, tất cả đều mặc váy áo đỏ rực, tha thướt, vô cùng xinh đẹp. Tiểu Duệ khẽ “a” lên một tiếng, khung cảnh thật kỳ diệu. Các thiếu nữ thướt tha nhảy múa, dáng vẻ uyển chuyển, tiếng đàn điêu luyện, nghe rất mê hồn.
– Đây là tiết mục đặc biệt đúng không? – Tiểu Duệ quay qua hỏi Khanh Nhi.
Hắn lắc đầu, che quạt ngang mặt, khẽ mỉm cười.
– Đây chỉ là tiết mục mở màn thôi, tiết mục chính còn ở phía sau kia. Công tử, mời xem tiếp.
Tiểu Duệ gật gật đầu, ngừng cả đũa, chăm chú nhìn đoàn người múa hát phía dưới. Sau khi đàn hát xong một bản, tất cả các tiểu cô nương chia ra đứng thành hai hàng, yểu điệu ngồi xuống, những người cầm đèn lồng thì đong đưa khiến ánh sáng chênh chao, hư ảo hơn. Còn những người ôm đàn bắt đầu dạo một điệu nhạc khác, tiếng nhạc du dương, dìu dặt.
Vừa lúc ấy, tất cả ồ lên, đều dồn mắt vào một vị trí, Tiểu Duệ cũng nhìn theo. Trong một căn buồng ở lầu hai, một mỹ nam dung mạo như vẽ, mắt phượng long lanh, mày kiếm đen dài, mái tóc như nhung buông xõa sau lưng, sống mũi cao thẳng như tạc, toàn thân khoác trường bào trắng như tuyết. Hắn đưa tay bám nhẹ vào sợi lụa trắng, từ từ thả mình xuống đài. Khung cảnh tuyệt mỹ như trong mơ. Tiểu Duệ kinh ngạc há miệng. Trên đời có người đẹp đến thế sao?
– Đây là khúc “Mẫu đơn đình”. – Khanh Nhi bên cạnh thuyết minh.
Nam nhân bạch y nhẹ nhàng đáp xuống giữa đài, sắc trắng tuyết càng nổi bật giữa dàn tiểu cô nương mặc trang phục đỏ, nhìn vô cùng tao nhã, thoát tục, thật khiến người ta không thể không tán thưởng. Nam nhân bạch y phất tay áo, tay áo dài, rộng tung bay trong gió, muôn phần tráng lệ. Nhẹ nhàng như bạch hạc, hắn bắt đầu xoay thân, chuyển mình. Mỗi bước nhảy đều như vẽ hoa vẽ lá, rực rỡ như mang cả mùa xuân vào đây. Cùng với tiếng đàn, thân mình nam nhân uyển chuyển như nước, sinh động như trăng, thật khiến người ta mê đắm không dứt.
Tiểu Duệ gần như nhoài hẳn người ra để ngắm nhìn cho thỏa thích. Trong lòng nàng thầm gào thét. Thảo nào Dương Thiên Vũ nhất quyết không cho nàng ra ngoài buổi tối, hóa ra là hắn muốn một mình thưởng thức hết vẻ đẹp trong thiên hạ như này đây, thật là đáng ghét mà. Tại sao đến bây giờ nàng mới biết trên đời có mỹ nam đẹp như vậy, múa kinh diễm đến vậy? Tại sao?
Sau bài múa câu hồn đoạt phách, nam nhân áo trắng nhẹ nhàng thu tay áo, đứng giữa đài cao, ánh mắt phượng lạnh lùng, kiêu ngạo liếc nhìn đám người phía dưới như nhìn một bầy gà. Hắn hơi nhếch môi, nụ cười nửa miệng vừa lạnh lùng khinh bạc lại có khí thế bá đạo vô song, thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả được tỏ tưởng. Tiểu Duệ ngơ ngẩn.
– Xuân Nhi, đây là thật sao? – Nàng quên cả việc mình và Xuân Nhi đang giả nam.
Một tiếng cười khúc khích vang lên. Khanh Nhi bên cạnh che quạt cười.
– Công tử, nhìn người kìa, thật là mất mặt quá đi!
– Hả?
Tiểu Duệ vội vàng ngồi thẳng lưng lại, lấy tay lau lau mặt, cười hai tiếng chữa thẹn. Đúng là biểu cảm vừa rồi của nàng hơi quá thật. Nhưng vẻ đẹp động lòng người như thế, thật khó kiềm chế. Nhớ lại lần đầu gặp Dương Thiên Vũ, hắn cũng trong trang phục trường y màu trắng, cũng khiến từ tiểu cô nương tới các dì, các thím tranh nhau đứng nhìn, kể ra thì đặt cạnh khung cảnh này cũng có thể coi là một chín một mười. Khẽ hắng giọng lấy lại phong độ, Tiểu Duệ nhếch môi cười cười.
– Rót cho ta ly rượu.
– Vâng.
Khanh Nhi không còn cười nữa, nhưng dáng vẻ vẫn như đang trêu đùa nàng vì biểu cảm quá đà vừa rồi.
– Công tử, đó mới chỉ là mở màn thôi, phần đặc sắc nhất vẫn chưa bắt đầu.
– Cái gì? Vẫn còn phần đặc sắc hơn nữa sao?
– Dĩ nhiên rồi công tử. Người nói xem, nếu không đủ đặc sắc, liệu Nam Thương Lâu có chỗ đứng như ngày hôm nay không?
Tiểu Duệ gật gù. Nàng chẳng hiểu mấy nhưng không thể để tên nhãi kia chê cười được nên cố bày ra dáng vẻ sành sỏi.
Lúc này khung cảnh phía dưới lầu vô cùng náo nhiệt, tất cả ồn ào, nhốn nháo, còn nam nhân bạch y vẫn đứng trên đài cao. Một người mặc áo giống Khanh Nhi bê đến cho hắn một cái ghế tựa, hắn ung dung ngồi xuống giữa đài. Người kia bê ghế xong thì cúi đầu, nghe nam nhân bạch y thì thầm gì đó. Vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, sau đó hắn đi lên, hướng về phía tất cả quan khách, lúc này mọi người đều đã im lặng. Hắn hắng giọng mấy cái rồi lớn tiếng nói.
– Thưa quý vị, hôm nay Xương Hi công tử muốn thay đổi phương pháp, trước đây đều là quý vị dâng lễ vật, nếu công tử thích món nào thì sẽ chọn người đó. Tuy nhiên hôm nay công tử không muốn như vậy nữa.
Tất cả lập tức xôn xao ầm ĩ. Vẻ mặt mọi người đều lộ ra nét hoang mang, lo lắng.
Người trên đài giơ cao tay, ra dấu cho tất cả im lặng, rồi hắn nói.
– Công tử nói hôm nay muốn tìm một tri kỷ văn võ song toàn. Chính vì vậy chúng ta sẽ so tài làm thơ và bắn tên, ai khiến công tử ưng ý nhất sẽ giành chiến thắng.
Mọi người bên dưới lại càng ồn ào hơn trước. Luận về tiền bạc, kỳ trân dị bảo bọn hắn còn có thể tranh tài, nhưng so tài làm thơ, bắn tên, chẳng phải đang làm khó bọn họ sao? Tất cả ồn ào phản đối. Nhưng dáng vẻ nam nhân bạch y trên đài vẫn bình thản như nước, chẳng mảy may để tâm đến sự phẫn nộ bên dưới. Người kia lại giơ tay, cố gắng làm mọi người bình tĩnh lại.
– Được rồi, ai tham gia thì mau mua phiếu.
Hai hàng tiểu cô nương mặc váy đỏ lần lượt tha thướt đi xuống đài, đến từng bàn. Tiểu Duệ thấy thế cũng thấp thỏm.
– A Xuân, chúng ta cũng đăng ký nhé.
– Nhưng…
Xuân Nhi ngập ngừng, nàng không dám cản Tiểu Duệ, lại càng không dám đồng ý. Hiện giờ đã khuya lắm rồi, nếu còn tiếp tục thi cái gì mà làm thơ, cái gì mà bắn cung đó nữa thì không biết bao giờ mới xong. Vương gia chắc chắn đã hồi phủ rồi. Nghĩ đến hai từ “vương gia”, Xuân Nhi kinh hãi không dám nghĩ tiếp nữa.
– Yên tâm, ta thuộc mấy bài thơ của Thiên Vũ, có thể lấy ra dùng. Còn bắn tên ta cũng chơi rất giỏi đấy. – Tiểu Duệ vỗ ngực đầy tự tin.