Tiểu Duệ ra sức mời nhưng dưới cái nhìn lạnh lẽo của Dương Thiên Vũ, Hắc Mã và Hắc Tôn không dám chạm đến, dù chỉ một quả. Tiểu Duệ thấy vậy, trừng mắt lườm Dương Thiên Vũ, rồi cũng không cho hắn quả nào, một mình nàng ôm hai chùm trái cây thưởng thức. Bốn người lại tiếp tục đi vào rừng. Trong rừng râm mát, thi thoảng còn có gió mát phe phẩy, thật là dễ chịu, khác hẳn với không khí nóng bức phía bên ngoài.
Đang đi, đột nhiên Dương Thiên Vũ dừng bước, đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Ba người kia còn ngơ ngác chưa hiểu gì đã thấy Dương Thiên Vũ tung mình, áo trắng như hoa mai nhẹ nhàng vút lên cao, nhanh như cắt đã đáp xuống cách đấy một quãng. Bàn tay hắn tạo thành trảo, chụp về phía con thỏ đang nhởn nhơ gặm cỏ. Khi bị hắn túm tai xách về, con thỏ mới kịp ý thức hoàn cảnh của mình, nó hoảng hốt co mình, vùng vẫy mong chạy trốn. Đáng tiếc là đã quá muộn, thỏ đã nằm trong tay Tiểu Duệ rồi. Tiểu Duệ nâng con thỏ trắng muốt lên nhìn. Lông thỏ trắng như mây trời, hai mắt hồng rực, cái tai dài, mấy sợi râu trắng rung rung, nhìn cực kỳ đáng yêu. Tiểu Duệ khẽ gãi gãi lớp lông mềm như tơ của thỏ. Nàng mỉm cười, rồi đột nhiên thả nó ra.
– Hả? Sao vậy?
Dương Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng. Tiểu Duệ lắc đầu.
– Hiện giờ ta đã có tiền mua đồ ăn rồi, cũng không cần giết thú hoang nữa, để nó sống vui vẻ thêm vài ngày nữa đi.
Dương Thiên Vũ gật gù, xem chừng như đã hiểu. Nhưng chẳng đợi xem hắn hiểu hay không, Tiểu Duệ đã chỉ lên cành cây trên cao.
– Con chim đó đẹp quá, huynh bắt về đây cho ta đi.
Dương Thiên Vũ nheo mắt nhìn cành cây trên cao, đúng là trong tàng cây rậm rạp nghe có tiếng chim hót, nhưng hình bóng con chim đó thì chẳng thấy đâu. Đẹp ở chỗ nào chứ? Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng đành một lần nữa sử dụng tuyệt thế khinh công đi bắt chim.
Lúc Dương Thiên Vũ trở lại, trong tay hắn là một con chim nhỏ xíu, sắc lông màu xanh lam, Tiểu Duệ ôm trọn nó trong lòng bàn tay, vuốt ve mấy sợi lông của nó. Nhưng chỉ vuốt mấy cái, nàng lại mở tay, thả con chim ra. Con chim thấy mình được tự do, vội vàng sung sướng tung cánh bay đi mất, lẫn vào màu xanh um tùm của rừng cây. Dương Thiên Vũ hơi nhíu mày, nhưng không nói gì cả. Bốn người lại tiếp tục đi, trong khi đó Hắc Mã và Hắc Tôn vẫn cẩn thận giữ khoảng cách.
Chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi, trời chầm chậm tối, Dương Thiên Vũ nói phải về dù Tiểu Duệ nì nèo muốn ở lại chơi thêm chút nữa, nhưng thấy thái độ hắn khá cứng rắn, cuối cùng nàng cũng đành đồng ý ra về.
Vậy là cuộc đi săn chiều hôm ấy kết thúc tốt đẹp. Bốn người ngồi bên đống lửa, nướng hai con gà do Hắc Mã… mua về. Mặc dù bận rộn hái quả, bắt thỏ, bắt chim cho Tiểu Duệ suốt buổi, nhưng y phục của Dương Thiên Vũ vẫn trắng tinh như tuyết, không mảy may dính chút bụi. Ngược lại, mặt mũi, tay chân Tiểu Duệ lại lấm lem hết sức bê bết. Nàng quẹt mồ hôi ngang má, vừa xoay xoay con gà trên bếp, vừa cười hi hi với Hắc Mã.
– Hắc Mã, con gà này chắc ngon lắm đây, to mà không béo, lại rất rắn chắc nha, chắc người ta nuôi thả trên đồi.
– Đúng vậy, cô nương nhìn xem, nó bắt đầu vàng rồi, thơm quá!
Dương Thiên Vũ đang nhàn nhã thưởng rượu mai ở bên khẽ hắng giọng, Hắc Mã cuống quýt lên tiếng.
– Tôi… tôi đi tìm thêm củi.
– Hắc Mã huynh… còn một đống củi đây mà!
Hắc Tôn biết điều hơn, mặt lạnh như băng, ngồi im một bên, Tiểu Duệ hỏi gì cũng kiên quyết chỉ gật hoặc lắc. Tiểu Duệ bĩu môi, không còn ai nói chuyện đành quay qua cái tên áo trắng đang ngồi uống rượu kia.
– Này, ta hỏi huynh một việc nhé!
Từ đầu đến giờ lần đầu tiên được Tiểu Duệ chủ động quan tâm, Dương Thiên Vũ lập tức quay qua phía nàng, ánh mắt chăm chú chờ đợi câu hỏi.
– Huynh làm cách nào mà giữ được quần áo sạch sẽ vậy hả?
“Phụt!” Hắc Tôn không giữ được, cười phì, rồi ngay lập tức hắn lại khôi phục dáng vẻ mặt gỗ của mình. Còn Dương Thiên Vũ cũng lảo đảo suýt ngã trước câu hỏi quan tâm đầu tiên của Tiểu Duệ. Nhưng ngay lập tức, khóe môi hắn hơi cong lên.
– Là do khinh công của ta tốt. Nàng có muốn học không?
Tiểu Duệ xoa xoa mũi, suy nghĩ một lát, rồi… lắc đầu.
– Ta cũng biết khinh công. Mặc dù không giỏi bằng huynh nhưng cũng không muốn học nữa.
– Tại sao?
– Vì… – Nàng gãi gãi đầu. – Cực khổ lắm!
Hắc Tôn mặt mũi đỏ gay, cố nén cười. Tiểu Duệ le lưỡi.
– Ta đang được ăn sung mặc sướng một tháng nay rồi, không muốn cực khổ luyện võ nữa đâu.
Nàng cứ tưởng Dương Thiên Vũ sẽ khó chịu, nhưng hắn chỉ lắc đầu cười, ánh mắt nhìn nàng hết sức dịu dàng.
– Ngày trước nàng cũng lười biếng như vậy. Toàn trốn học đi chơi, lại còn rủ ta bỏ học cùng. Hại ta suốt ngày bị phạt.
Ánh mắt Dương Thiên Vũ thoáng xa xăm, như nhìn về quãng hồi ức tươi đẹp thời thơ ấu của bọn họ. Tiểu Duệ dụi dụi cành cây đang cháy, khẽ nói.
– Ngươi kể chuyện hồi nhỏ của ta đi. Những chuyện vui ấy.
– Ừm… Lần đầu tiên gặp nàng là khi cha nàng qua nhà ta. Lúc đó nàng là một cô bé mới lên năm, dáng vẻ bầu bĩnh, cực dễ thương. Ta đang học bài thì nàng lén trốn cha đi chơi, vô tình gặp ta. Nàng ngốc nghếch nói chuyện với cá, rồi chẳng may ngã xuống hồ. Khi mọi người vớt được nàng lên, nàng nói cá rủ nàng xuống long cung chơi. Tất cả đều cười nàng ngốc.
– Vậy ngươi có cười ta không?
– Không, ta không quan tâm đến một đứa bé ngốc.
– Ngươi… – Tiểu Duệ nghẹn lời.
Dương Thiên Vũ khẽ mỉm cười, muốn giơ tay xoa đầu Tiểu Duệ, nhưng lại thôi.
– Nửa năm sau gặp lại nàng ngồi bên hồ, ngắm nhìn đàn cá, ta hỏi nàng có phải lại muốn xuống thủy cung chơi không? Nàng nói con cá mời nàng xuống long cung chơi đã không thấy đâu rồi. Ta chợt nhớ ra một tháng trước đó có dịch bệnh nên đàn cá chết hết, phải thay một loạt cá cảnh mới. Ta liền ngồi xuống, cùng nàng nói chuyện.
– Ta nói chuyện được với cá thật hả?
Tiểu Duệ hơi chồm người về phía Dương Thiên Vũ. Hắc Mã, Hắc Tôn tay xoay xoay con gà, tai cũng dỏng lên lắng nghe. Chưa bao giờ bọn họ thấy chủ nhân nói nhiều như hôm nay.
– Không, chẳng qua con cá đó bên mắt phải có đốm đỏ, mắt trái có đốm trắng, nàng thấy đẹp nên nhớ thôi. – Nhìn Tiểu Duệ có chút thất vọng, Dương Thiên Vũ tiếp lời. – Nhưng ngược lại, ta thấy nàng rất thú vị, nên rủ nàng cùng vào nghe giảng bài với bọn ta. Nàng biết lúc ấy nàng nói gì không?
– Ưm… ta từ chối.
Dương Thiên Vũ lại mỉm cười, đáy mắt ánh lên vẻ cưng chiều.
– Đúng vậy, nàng nói thà ngồi nói chuyện với cá vàng còn hơn phải nghe giảng mấy điều khó hiểu trong sách vở, thật là đau đầu. – Hắn uống một chén rượu mai, rồi chậm rãi kể tiếp. – Đó là lần đầu tiên ta trốn học, ta cũng muốn thử nói chuyện cùng cá vàng xem thú vị đến mức nào.
– Vậy kết quả ra sao? – Tiểu Duệ thực sự đã bị câu chuyện của bạch y nam tử hấp dẫn.
– Chúng ta nói chuyện với nhau cả buổi, quên luôn lũ cá vàng.
– Ha… ha… Ngươi thật ngốc! – Tiểu Duệ cười đầy sung sướng khi nghĩ tới nam tử dáng vẻ đường hoàng, nghiêm túc kia lại bỏ học ngồi nói chuyện suông với nàng cả buổi.
– Đúng vậy, trước khi gặp nàng ta là đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện, chăm chỉ nhất trong nhà. Nhưng khi gặp nàng… – Hắn lắc đầu nhưng mắt ánh lên ý cười. – Ta thành đứa trẻ lêu lổng rồi.
Tiểu Duệ cười đầy đắc ý. Trong khi đó Hắc Tôn, Hắc Mã trợn mắt há mồm, bọn họ theo hầu Dương Thiên Vũ bao năm nay, luôn thấy người này tính tình lạnh lùng, trầm ổn, ít cười, ít nói, thật không ngờ lại có quá khứ lêu lổng trốn học đi chơi như vậy. Đúng là khó hình dung ra mà!
– Chín rồi, chín rồi!
Tiểu Duệ đột ngột lên tiếng, cắt đứt dòng hồi ức của Dương Thiên Vũ và màn “hình dung” của Hắc Tôn, Hắc Mã. Không cần phân phát, Hắc Mã, Hắc Tôn vội vàng dùng dao nhỏ cắt gà, để ra đĩa, bưng đến trước mặt Tiểu Duệ và Dương Thiên Vũ. Hai người họ thì ăn chung một con khác. Tiểu Duệ tay cầm đùi gà, gặm ngấu nghiến, tấm tắc khen ngon.
– Chết rồi.
Hắc Mã đột nhiên vỗ đầu, rồi phi như bay vào nhà bếp. Ba người kia khó hiểu nhìn theo. Chỉ lát sau, đã thấy hắn hì hục đun đun nấu nấu. Tiểu Duệ nhăn mày nhăn mặt. Cái tên này, có cần phải chăm chỉ mẫn cán đến vậy không? Một bữa quên nấu thuốc cho Tiểu Duệ thì hắn chết à?
Còn chưa thưởng thức xong chiếc đùi gà ngon lành, thơm phức (một mình Tiểu Duệ ăn gần hết con gà, Dương Thiên Vũ chỉ tao nhã ăn một miếng rồi thôi), đã thấy Hắc Mã mồ hôi đầy mặt bưng ra một bát thuốc đen ngòm. Tiểu Duệ nhăn nhó nhấp từng ngụm thuốc.
– Khó uống lắm hả? – Dương Thiên Vũ ân cần hỏi thăm.
Tiểu Duệ mếu máo gật đầu như giã gạo, chưa hết, nàng còn dứ dứ bát thuốc về phía Dương Thiên Vũ, ý nói hắn thử nhìn xem nàng phải chịu khổ hình cỡ nào.
– Vậy cứ từ từ uống hết đi!
Hắn thản nhiên buông ra một câu rồi lại nhàn tản thưởng rượu, để mặc Tiểu Duệ mây đen kín đầu, đằng đằng sát khí nhìn hắn, chỉ hận ánh mắt không phải gươm đao để giết chết cái tên ác ôn Dương Thiên Vũ kia.
– Đắng chết ta mất! Đắng chết ta mất!