– Xảy ra chuyện gì? Có muốn ta cho chém đầu hết tất cả không?
Sắc mặt hoàng thượng cũng trầm xuống, rõ ràng đang cực kỳ không vui. Hai cung nữ kia lập tức đồng thanh cầu xin.
– Thái hậu thánh minh, hoàng thượng thánh minh, xin người hãy giải oan cho nương nương của chúng nô tỳ.
Lúc này rõ ràng bọn họ đang ép thái hậu và hoàng thượng vào tình thế không thể không xử lý, bọn họ lá gan đúng là không nhỏ, dám làm lớn chuyện đến mức độ này. Thái hậu đành ra hiệu cho mấy thị vệ thả cung nữ ra. Hai người kia lập tức quỳ sụp xuống, rồi một người lên tiếng thưa.
– Bẩm thái hậu, bẩm hoàng thượng, vừa rồi Dung phi nương nương ban thưởng bánh và trà cho chúng nô tỳ. Người nói hôm nay là sinh nhật hoàng thượng, không được đến chúc mừng nhưng người vẫn muốn thể hiện chút lòng thành. Sau khi ăn điểm tâm và uống trà nương nương ban xong, chúng nô tỳ đều bị trúng thuốc mê, ngủ say không biết gì. Khi tỉnh dậy… – Nàng ta sịt mũi, hơi thút thít – thì… thì… đã thấy nương nương… nương nương… đi rồi…
Tiểu Duệ liếc nhìn hoàng hậu, sắc mặt hoàng hậu vẫn lãnh đạm nhưng ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và dường như cả sự đau lòng. Những người có mặt ở đây, đặc biệt là Dung thừa tướng, cực kỳ chấn động trước tin vừa rồi. Lúc này, cung tỳ kia bắt đầu lấy ống tay áo lau nước mắt, cung tỳ bên cạnh lập tức tiếp lời.
– Chúng nô tỳ vô cùng kinh sợ, sau đó phát hiện trong tay Dung phi là lá thư này.
Nói rồi cung nữ kia lê bằng hai đầu gối về phía hoàng thượng và thái hậu. Nhìn thấy lá thư trong tay cung nữ kia, tất cả mọi người đều biến sắc, lúc này hoàng hậu băng lãnh cũng đã lộ ra nét mất bình tĩnh, toan nhướn người về phía hoàng thượng, cuối cùng cố kìm lòng, ngồi im tại chỗ của mình. Cung nữ kia dâng lá thư tận tay hoàng thượng, sau đó lại lê chân trở về chỗ cũ, nước mắt lã chã rơi. Dung thừa tướng rõ ràng nóng như lửa đốt, chân tay nhấp nhổm chỉ muốn lao lên đọc lá thư kia.
Mỗi cái liếc mắt đọc một hàng chữ, sắc mặt hoàng thượng lại trầm xuống. Đọc xong lá thư, hoàng thượng đưa qua phía thái hậu, ánh mặt cực kỳ âm u. Thái hậu cũng không khác mấy, mỗi hàng chữ lại khiến hàng lông mày của thái hậu chau thêm một chút. Sau khi thái hậu đọc xong lá thư, bà nói nhỏ vào tai hoàng thượng mấy câu rồi tuyên bố.
– Hôm nay là ngày sinh nhật của hoàng thượng, hậu cung không được thấy máu. Chuyện của Dung phi sẽ do bổn cung xử lý. Mọi người mau lui về đi.
Nghe thấy thế, tất cả như trút được gánh nặng, lập tức hành lễ rồi lui xuống, chỉ còn Dung thừa tướng chần chừ không muốn lui. Ánh mắt hoàng thượng lóe lên một tia tức giận, hướng về phía Dung thừa tướng, nói.
– Dung thừa tướng ở lại một chút, trẫm có việc cần bàn với khanh.
Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ cũng giống như mọi người, lần lượt lui xuống. Mang một đống câu hỏi trong lòng, nhưng phải đợi khi đã ra khỏi cung, ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, nàng mới lên tiếng hỏi.
– Dung phi là ai vậy?
Dương Thiên Vũ hoàn toàn không biết Tiểu Duệ đã gặp người này, hắn xoa xoa ấn đường, trả lời.
– Dung phi là thứ nữ của Dung thừa tướng, muội muội của hoàng hậu. Hai người cùng được gả cho hoàng thượng từ khi người chưa đăng cơ. Không hiểu sao hoàng hậu nhận được vô số ân sủng nhưng Dung phi lại bị lạnh lẽo vô cùng. Nếu không phải vì có cha là thừa tướng, có tỷ tỷ là hoàng hậu, có lẽ Dung phi cũng không được phong lên hàng phi. Hôm nay Dung phi quyên sinh, ta đoán là thường ngày hoàng thượng quá hờ hững nên nàng ta muốn thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
Tiểu Duệ khẽ gật đầu, Dương Thiên Vũ đúng là Dương Thiên Vũ, không chuyện gì qua được mắt hắn. Nhưng có lẽ hắn chưa biết mối thù giữa Dung phi và tỷ tỷ ruột của mình. Liệu Dung thừa tướng có biết chuyện này không? Theo như lời Dương Thiên Vũ vừa nói, Dung thừa tướng gả cả hai con gái của mình cho nhị hoàng tử, mà ông ta mới giữ chức thừa tướng được hai năm nay, như vậy ông ta chắc chắn là người ủng hộ nhị hoàng tử. Liệu Dung phi có câu kết với người ngoài để bán rẻ cha, phu quân và tỷ tỷ của mình không? Nàng ta dù có điên cuồng đến đâu chắc cũng không mù quáng tới mức ấy.
– Thiên Vũ, mấy chuyện xui xẻo cùng đến đúng ngày sinh nhật hoàng thượng, có phải là tình cờ không?
Dương Thiên Vũ lắc đầu.
– Ta cũng chưa rõ. Có thể có, cũng có thể không. Hiện giờ còn chưa có manh mối gì.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã dừng trước cổng vương phủ. Dù đang mải suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Dương Thiên Vũ vẫn không quên bung cây dù trắng, che tuyết cho Tiểu Duệ.
– Nàng còn mệt không?
– Uống canh giải rượu xong ta thấy ổn hơn nhiều rồi.
Sau khi trở về, Tiểu Duệ cũng giục Dương Thiên Vũ ngủ sớm, hắn định đi đến thư phòng nhưng cuối cùng lại thở dài, nghe lời Tiểu Duệ đi nghỉ ngơi sớm. Hai người nhắm mắt nằm bên nhau, hơi thở đều đặn, ai cũng nghĩ đối phương đã ngủ say rồi nhưng đều không biết rằng mỗi người đều đang theo đuổi những tâm tư riêng.
Trong khi đó, giữa trời đêm tuyết mỗi lúc một rơi dày, một bóng áo đen thân thủ cao cường lặng lẽ búng mình lên cao, bắt được cánh chim bồ câu trắng tinh, hòa lẫn cùng màu của tuyết trắng. Người đó rút từ chân chim bồ câu ra một ống trúc nhỏ, trong ống trúc là một tờ giấy, trên đó ghi một hàng chữ nhỏ li ti. Sau khi đọc xong dòng chữ, người này cất tờ giấy vào tay áo, rồi lấy ra một ống trúc được chuẩn bị từ trước, buộc lại vào chân bồ câu. Con chim bồ câu này thuộc giống được huấn luyện đặc biệt, cực kỳ quý hiếm, ngay khi được thả trở lại bầu trời, nó liền bay vút về phía nam. Người kia nhìn lên bầu trời đầy tuyết, khóe môi dần nhếch lên, tạo thành nụ cười âm lãnh.
– Đại nghiệp sắp thành rồi… ha… ha… ha…
Tiếng cười của hắn nhỏ mà âm u, trong đêm tĩnh lặng càng rùng rợn, như tiếng vọng từ âm tỳ la phủ vậy.
***
Ngày hôm sau, trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
Một bóng áo vàng và một bóng áo trắng cùng lặng lẽ nhìn nhau, hồi lâu sau, Dương Thiên Vũ lên tiếng trước.
– Hoàng thượng, Dung thừa tướng…
– Hôm qua ông ta nói với trẫm rằng bản thân không liên quan đến việc của Dung phi, cũng cầu xin trẫm cho đi nhìn mặt con gái một lần cuối. – Hoàng thượng nhìn xuống chồng tấu chương chất đống trên bàn, rồi nói tiếp. – Trẫm không đồng ý. Điều đáng nói chính là bức thư Dung Tư Thuần để lại trước lúc quyên sinh kia.
– Trong thư nói gì?
Hoàng thượng hơi cau mày, sau đó rút trong đống giấy tờ trên bàn ra một lá thư, đưa cho Dương Thiên Vũ. Dương Thiên Vũ dùng hai tay đón lấy lá thư, mở ra. Tờ giấy thượng hạng còn phảng phất hương hoa lưu ly như hàm ý không lời của vị phi tần bạc mệnh. Những dòng chữ trên tờ giấy mảnh mai, diễm lệ nhưng vẫn phảng phất nét run rẩy, rõ ràng thể hiện chủ nhân nét chữ này là tiểu thư khuê các được học hành cẩn thận, rèn chữ từ nhỏ, nét chữ tao nhã, thanh thoát, nhưng những nét run rẩy kia chính là trái tim của một nữ nhân tràn đầy đau khổ.
Ánh mắt Dương Thiên Vũ lướt trên lá thư, lời lẽ trên đấy tràn đầy đau thương, bi phẫn, nhưng điều đáng nói chính là bí mật kinh hoàng mà lá thư nhắc đến.
“Cảnh ca, hoàng thượng, xin người cho phép thần thiếp được cả gan gọi người một tiếng “Cảnh ca” như thuở ấu thơ thiếp vẫn gọi người!
Cảnh ca, người chỉ biết Thuần Nhi theo người hai mươi năm, mà không biết Thuần Nhi cả cuộc đời này thuộc về người, dõi theo người. Ngay từ khi lên năm tuổi, lần đầu nhìn thấy người, Thuần Nhi đã quyết cả đời này chỉ một lòng một dạ dõi theo Cảnh ca mà thôi. Đã ngàn vạn lần Thuần Nhi trông ngóng một cái liếc nhìn của người, nhưng Cảnh ca nếu có nhìn, cũng chỉ nhìn đến tỷ tỷ. Thuần Nhi chưa bao giờ nản lòng thoái chí, nhưng nay Thuần Nhi biết, mọi việc đã hết, hết thật rồi. Hai năm nay Thuần Nhi không được diện kiến long nhan, cuộc sống của Thuần Nhi lạnh lẽo có khác gì nơi lãnh cung?
Nhưng trước khi chấm dứt cuộc đời lạnh lẽo, tràn đầy đau khổ này, Thuần Nhi muốn một lần được nói rõ nỗi lòng của mình với hoàng thượng – Cảnh ca của Thuần Nhi.
Thuần Nhi bị oan, mười lăm năm về trước, khi Cảnh ca chỉ lạnh nhạt chứ chưa từng ghét bỏ Thuần Nhi, khi ấy Thuần Nhi đã may mắn mang long thai. Người biết Thuần Nhi vui mừng đến thế nào không? Thuần Nhi cứ ngỡ cuộc đời mình thế là bước sang trang mới rồi, có hoàng tự, người nhất định sẽ quan tâm Thuần Nhi hơn, dù người không để ý, thì nhìn ngắm đứa trẻ của chúng ta, Thuần Nhi cũng đủ hạnh phúc rồi.
Nhưng khi ấy, Thuần Nhi đơn thuần, chưa hiểu sự đời, vui mừng khoe tin này với tỷ tỷ, có ngờ đâu tỷ tỷ lúc ấy cũng vừa mang long thai, nhưng thai nhi của tỷ tỷ nhỏ hơn của Thuần Nhi. Hoàng tỷ nhận được sủng ái của Cảnh ca, lúc ấy mọi người chỉ biết đến cái thai trong bụng tỷ tỷ, đâu biết đến máu mủ của Thuần Nhi?
Vậy mà tỷ tỷ nhẫn tâm bày kế khiến Thuần Nhi vừa mất đứa trẻ trong bụng mình, vừa mang tiếng nhẫn tâm hãm hại tỷ tỷ và đứa trẻ trong bụng tỷ. Tỷ tỷ chỉ bị động thai, an dưỡng vài ngày là khỏi, nhưng còn Thuần Nhi, đứa trẻ trong bụng Thuần Nhi, có ai đòi công bằng cho nó không?
Hoàng thượng, người biết một mà chẳng biết hai, hai đứa trẻ đều là máu thịt của người, vậy mà một bên người nâng niu, bênh vực, một bên người còn không thèm biết đến sự tồn tại của nó! Người lạnh lùng phạt Thuần Nhi sống một đời cô lạnh, có oan không được kêu, có khổ không thể giãi bày.
Thuần Nhi ngu ngốc vẫn ôm mộng tưởng một ngày người có thể quay đầu, nhìn Thuần Nhi một lần, dẫu chỉ một lần thôi. Nhưng thời gian cứ trôi, thoáng chốc đã mười lăm năm. Hôm nay khi chải tóc, Thuần Nhi phát hiện tóc mai mình đã điểm bạc. Tỷ tỷ vẫn xinh đẹp như năm xưa, vinh sủng vạn phần, còn Thuần Nhi sống những ngày tháng khổ đau này biết đến bao giờ nữa?
Thần thiếp cứ tưởng trái tim mình đã chết từ lâu, nhưng không phải, thần thiếp không cam lòng, thần thiếp muốn dùng tính mạng mình để kêu oan. Án oan này, cầu xin hoàng thượng vì oan hồn không thể siêu thoát của thần thiếp, hãy một lần trả lại sự công bằng cho mẫu tử thần thiếp!
Cảnh ca, thiếp đi đây, nguyện kiếp sau không gặp lại chàng!”