Đang là buổi trưa, mặt trời trên cao tỏa ánh nắng ấm áp xuống trần thế, nhưng dường như cũng không thể xua đi sự u ám quẩn quanh khắp tòa thành này. Đại Hổ lấy lương khô ra, hai người lặng lẽ ăn uống.
Lúc bọn họ đang ăn thì có một đám binh lính tiến vào, ồn ào chiếm vị trí trung tâm quán trà. Bọn họ vừa uống nước vừa nói chuyện ầm ĩ.
– Mệt chết đi được, biết thế này ta thà chết quách đi còn hơn. Bây giờ cả ngày chỉ đào hố chôn xác chết, ta còn không phân biệt nổi mình là người hay xác chết sống dậy nữa rồi.
Mấy người kia cười ồ lên, nhưng cũng phụ họa. Mỗi người một câu than thở. Cuối cùng bọn họ đều ao ước có thể trở về thanh bình như trước đây thì thật sung sướng biết bao. Ồn ào một hồi, đám binh sĩ lại kéo nhau đi, có lẽ họ nghỉ ngơi một lát, bây giờ lại phải tiếp tục đi dọn dẹp chiến trường, gia cố cho thành trì đổ nát này.
Tiểu Duệ đã ăn xong, nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài. Đại Hổ bình thường thích uống rượu ăn thịt, nói chuyện ồn ào, lúc này cũng trầm mặc khác thường. Hắn ẩn nhẫn ngồi trong quán, nhấm nháp từng ngụm trà nhỏ đợi thời gian. Từ giờ đến lúc có thể đi được vẫn còn mấy canh giờ nữa, người kia nói huynh đệ của hắn vẫn chưa ra khỏi thành. Không biết đến giờ hẹn bọn họ có cùng ra không?
Đại Hổ ngồi lặng lẽ cân nhắc từng tình huống phát sinh và cách giải quyết, cũng dành chút thời gian mơ tưởng đến tương lai xán lạn đang chờ đón. Vô thức, khóe môi Đại Hổ hơi cong lên vui vẻ.
Đợi đến lúc uống hết mấy ấm trà mới đến giờ lên đường. Chủ quán trà cũng tò mò nhìn hai vị khách lạ ngồi cả nửa ngày trong quán. Lúc trả tiền Đại Hổ đành lên tiếng giải thích, hắn không muốn khiến người khác nghi ngờ.
– Chúng ta đợi bằng hữu mà mãi hắn không tới, thôi đi vậy. Nếu có vị huynh đệ gầy gò, cao chừng này. – Đại Hổ giơ tay ngang vai hắn. – Phiền đại thúc báo cho hắn biết bọn ta không đợi được nên đi trước rồi nhé.
Chủ quán trà vui vẻ nhận lời, cũng không nghi ngờ gì. Tiểu Duệ nhìn Đại Hổ, ánh mắt có một tia tán thưởng mờ nhạt, nàng không ngờ thi thoảng Đại Hổ cũng thông minh như thế.
Bọn họ đi thẳng về phía cổng tây. Cánh cổng to lớn màu đen sì hiện ra ngay trước mặt. Ở cổng thành có một hàng lính canh gác. Trong đó người đội trưởng lưng đeo trường kiếm, kiểm tra kỹ càng từng người một. Lúc Tiểu Duệ và Đại Hổ đi đến nơi thì thấy nhóm người họ tách ra lúc sáng đang đứng đợi kiểm tra. Khuôn mặt ai nấy đều mệt mỏi, hiền lành như những người xung quanh. Người đội trưởng kiểm tra kỹ càng từng người, sau đó vẫy vẫy tay cho qua.
Nhìn thấy thế, Đại Hổ như trút bớt được một gánh nặng, vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm hơn. Như vậy người đội trưởng kia đúng là người của bọn họ, nhóm trước qua thì hai người họ cũng có thể qua êm xuôi. Đại Hổ tâm trạng nhẹ nhõm nhích theo hàng người.
Đến Tiểu Duệ và Đại Hổ. Người đội trưởng kia nhìn nhìn hai người một lượt, lại khám xét đồ đạc, thấy không có vấn đề gì thì phẩy tay cho qua. Đại Hổ bước chân đột nhiên dài hơn hẳn, bước ra khỏi thành Châu Vụ.
Vừa lúc ấy, một toán lính từ đâu ập đến. Đại Hổ nhìn cảnh ấy thì trái tim thót lại. Hắn cố gắng trấn áp cơ thể bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục bước đi, một tay kéo vạt áo Tiểu Duệ để bước chân nhanh hơn.
– Đứng lại!
Một tiếng hô lớn vang lên ngay sau lưng. Đại Hổ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu bỏ chạy sẽ lập tức bị nghi ngờ, có thể mất mạng cũng không chừng. Vì vậy Đại Hổ kéo Tiểu Duệ đứng gọn một bên cổng thành, đầu cúi thấp, dáng vẻ nhẫn nhục như những người thường dân đứng gần đó.
Phía ngoài thành cũng có một toán lính mai phục sẵn, bọn họ quây vòng tròn quanh đoàn thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã đang giả làm khách thương kia.
Đại Hổ đưa mắt nhìn sang, biết là hỏng rồi, bọn chúng đã bị lộ. Hắn vừa định ra tín hiệu mở đường máu xông lên với bên kia thì một viên đá nhỏ đập vào cổ chân hắn. Đại Hổ nhìn theo hướng viên đá ném ra, thấy người đội trưởng kia liếc nhìn mình, hơi lắc đầu. Sau đó người đội trưởng lại đứng nghiêm như không có chuyện gì xảy ra.
Đại Hổ cuộn nắm tay thành quyền, áp chế bản thân không được manh động. Hắn nhẫn nhục để binh lính Châu Vụ thành dẫn đi.
Thật không ngờ cả đám người Đại Hổ lại giam cùng một phòng. Đại Hổ thực không biết là bọn họ bại lộ thân phận hay chỉ vô tình? Nhưng trước mắt, cai ngục vẫn làm ra vẻ không quen biết mấy người huynh đệ của mình, chỉ một mực bày ra dáng vẻ lương thiện ngồi ở một góc.
Về phần Tiểu Duệ, nàng ngồi trên đám rơm bẩn thỉu ở góc trong cùng của phòng giam, biểu hiện hờ hững nhìn tất cả, sau đó thấy khung cảnh nơi đây vừa tối tăm, bẩn thỉu lại còn ồn ào thì lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần.
Đợi đến khi cai ngục đi rồi, một người khác mới dám xích lại gần Đại Hổ, nhỏ giọng hỏi.
– Đại ca, chúng ta bị lộ rồi? – Vẻ mặt hắn dù cố che giấu vẫn lộ ra vẻ lo lắng, hoảng loạn.
Đại Hổ gãi gãi cằm, suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát lắc đầu, thì thầm.
– Không có khả năng. Vị huynh đệ vừa rồi còn ám hiệu với ta rằng không có vấn đề gì. Chắc là tình hình gần đây không ổn định nên bọn họ làm nghiêm chút thôi. Huynh đệ ấy chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra.
Mấy người kia nghe thấy vậy thì tâm trạng thả lỏng, mừng rỡ ra mặt. Bọn họ dĩ nhiên biết nếu bại lộ, điều chờ đón chỉ có cái chết. Nhưng nếu bình an thoát được kiếp này, điều chờ đón chính là vinh hoa phú quý, an nhàn nửa phần đời còn lại.
Mười một người ngồi trong nhà tù, cố nén sự sốt ruột, im lặng chờ đợi. Đặc biệt Đại Hổ lúc này đang cố gắng không để bản thân thể hiện quá rõ ra ngoài, bởi vì bị bắt lại làm hỏng kế hoạch của hắn, sẽ có nguy cơ chậm trễ thời gian gặp quận vương, cũng chậm trễ cơ hội lập công lớn là vừa đưa được Mai tiểu thư bình an đến Chỉ Dương, vừa báo cáo được tình hình Châu Vụ thành, để quận vương quét sạch tòa thành hoang tàn này.
Bọn họ không biết tại một phòng giam tối tăm, bẩn thỉu khác, một người đang bị cột dang hai tay, hai chân vào cột gỗ dựng đứng trong góc phòng. Toàn thân người này nhuốm đầy máu đỏ. Máu thịt cùng quần áo dính bết vào nhau tạo thành khung cảnh vô cùng rùng rợn.
– Nói! – Một roi da vút xuống, thêm một vết thương chảy máu ròng ròng ngay ngực người bị trói.
Người bị tra tấn chầm chậm ngẩng đầu, là người đội trưởng canh cổng thành phía tây vừa rồi, ánh mắt lóe lên tia giận, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, lắc đầu.
Người mặc áo cai ngục không tỏ ra vội vã, tiếp tục vung tay, vút một tiếng, chỉ thấy giữa mặt người bị tra tấn, máu tươi chảy ròng ròng, đỏ thẫm nửa bên mặt.
Phía bên ngoài phòng giam, ở một chỗ nửa tối nửa sáng không nhìn rõ, có một bóng người cao lớn đang đứng, chăm chú dõi mắt nhìn.
Lần này người cai ngục vứt chiếc roi sang một bên, bắt đầu xắn tay áo.
– Ta khuyên ngươi nên sớm nhận tội, đồng thời khai ra đồng bọn thì hơn, bằng không sẽ rất đau đớn đấy.
Nói rồi, hắn kéo ra trước mặt phạm nhân một chiếc ván lớn hình chữ nhật, trên ván được thiết kế một trục tròn lại đến một mảnh ván, các trục tròn được đóng đinh và nối với nhau bằng dây thừng lớn. Chiếc dây thừng đã sớm không còn nhận ra màu sắc lúc đầu, có lẽ đã có rất nhiều người từng trải qua nhục hình này rồi.
Vừa nhìn thấy dụng cụ tra tấn này, ánh mắt phạm nhân tối sầm lại. Hắn biết dụng cụ này đáng sợ như thế nào. Người bị tra tấn sẽ bị đặt nằm lên tấm ván kia, kẻ tra tấn sẽ dùng đòn bẩy để di chuyển các trục tròn trượt lên xuống, khi các trục di chuyển kéo theo khớp cơ và xương của người bị tra tấn, kéo căng hết mức thì xương và cơ cũng theo đó đứt lìa ra, vô cùng tàn khốc.
Mồ hôi lạnh lập tức toát ra đầy trán, phạm nhân nhắm chặt mắt, nuốt khan mấy cái. Đúng vậy, mấy roi vừa rồi chỉ là bắt đầu mà thôi. Hắn khẽ rùng mình, trong khoảnh khắc này nội tâm dao động dữ dội. Người cai ngục cũng không vội, đứng bên cạnh chờ đợi, còn tốt bụng khuyên nhủ.
– Nếu ngươi khai ra đại nhân sẽ khoan hồng, ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng. Bằng không như này…
Hắn thở dài, bỏ lửng câu nói. Phạm nhân run rẩy nhìn dụng cụ tra tấn kia, lại liếc nhìn cai ngục. Người cai ngục này rất biết khiến kẻ khác sợ hãi.
– Đây cũng chưa phải cái tàn khốc nhất. Theo thủ tục, sau khi chịu hình phạt này mà vẫn chưa khai thì sẽ bị nhốt vào thùng gỗ chứa đầy kiến. Gân cốt ngươi đã bị đứt gãy, lúc này da thịt lại bị kiến lửa từng chút từng chút xâu xé, đau đớn đến mức không thể tưởng tượng được.
Tù phạm gục đầu xuống ngực, ánh mắt chìm sâu trong tuyệt vọng, một lát sau mới nói.
– Ta khai, mong đại nhân đại lượng tha cho gia đình ta, họ không liên quan.
Người cai ngục gật đầu.
– Đại nhân đã nói, chỉ cần ngươi khai ra những kẻ phản bội Huyền Vũ, sẽ không động đến người thân của ngươi.
Phạm nhân được thả xuống, dẫn đến bên chiếc bàn đã bày sẵn giấy mực, tay hắn run lẩy bẩy, bắt đầu viết tên những người mà hắn biết đã bị Thiên Tước mua chuộc. Lúc này trái tim hắn vô cùng đau đớn, hắn hối hận rồi, hối hận thật rồi. Ngày ấy chỉ vì thê tử bệnh nặng không có tiền chữa trị, hắn đã nghe lời dụ dỗ mà nhận tiền và làm việc cho Thiên Tước. Thê tử hắn đã chữa khỏi bệnh, hiện giờ đang mang thai được ba tháng rồi. Hắn sẽ phải chết, không có cơ hội nhìn mặt đứa con chưa chào đời kia. Dù cố kìm chế nhưng nước mắt hắn vẫn rơi xuống tờ giấy trắng, giọt nước mắt đỏ hồng. Hắn đã khóc ra máu.